Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1727: Thương Trường Cũng Không Thua Kém Chiến Trường, Không Phải Cứ Thẳng Thắn Là Được, Mà Phải Xem Trọng Mưu Lược



Sắc mặt của Bối Vi Nhân bình tĩnh, nói:

- Thành chủ đại nhân của chúng ta và đại nhân Hồ Tiên đã thương lượng với các hạ trước đây, các hạ đã nói sẽ không ngăn cản thành Huyền Vũ triển khai thương nghiệp tại đây, hơn nữa hứa hẹn sẽ cho trợ giúp, đúng không?

- Đúng.

Tề Nhĩ Lạp lúng túng gật đầu, hắn đích xác từng thương lượng với Mục Lương và Hồ Tiên.

- Đã như vậy, vì sao ta muốn mua một mảnh đất hoang còn cần mười hai viên tinh thạch ma thú cấp 8?

Bối Vi Nhân gằn từng chữ.

Sau khi cô đi tới vương thành Tây Hoa thì có đến thành Tây để khảo sát thực địa, đúng là gần đó có rất nhiều quý tộc và người giàu có sinh sống, nhưng hoàn cảnh thật sự rất kém cỏi.

Mảnh đất mà cô nhìn trúng được dùng để vứt rác rưởi và phế thải, diện tích xấp xỉ với năm, sáu sân bóng.

Nơi đó không có người ở, mặt đất thuộc về vương thất, bởi vì quanh năm chồng chất rác rưởi cho nên không cách nào bán đi, tự nhiên là giá cả cũng không cao.

Vì nhìn trúng điểm này cho nên Bối Vi Nhân mới muốn mua lại mảnh đất đó, sau đó dùng để xây Trung tâm Huyền Vũ và Phố Buôn Bán cỡ nhỏ.

Tề Nhĩ Lạp chậm rãi nói:

- Cái nhìn của các hạ thật thiển cận, mảnh đất kia cũng không nhỏ, xung quanh đều là quý tộc cư trú. Nếu các hạ xây Phố Buôn Bán ở nơi đó thì lợi tức tương lai chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, mười hai viên tinh thạch ma thú cấp 8 mà thôi, chưa đầy một năm là có thể kiếm về.

Bối Vi Nhân vạch trần:

- Đó là đối với thành Huyền Vũ chúng ta mà thôi, nếu như đổi thành những người khác muốn mua mảnh đất kia, chỉ sợ là không cần năm viên tinh thạch ma thú cấp 8 là có thể mua được.

Tề Nhĩ Lạp bị phơi bày tâm tư cũng không cảm thấy lúng túng, hắn chỉ muốn tối đa hoá lợi ích mà thôi, lời nói mang theo ẩn ý:

- Các hạ cũng nên hiểu rõ, mảnh đất kia thích hợp nhất để xây Phố Buôn Bán.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Lăng Hương vội vàng phụ hoạ gật đầu.

- Vốn là rất thích hợp, nhưng giá cả lại rất không thích hợp.

Bối Vi Nhân cười nhạo một tiếng, khẽ hất hàm, ngạo nghễ nói:

- Nếu đã như vậy, sau này thành Huyền Vũ sẽ không bán bất kỳ vật phẩm gì cho vương quốc Tây Hoa, bao gồm ma cụ và ma dược, đơn đặt hàng xe lửa coi như hết hiệu lực.

Trước khi Bối Vi Nhân xuất phát thì Mục Lương đã dặn dò cô, nếu như cảm thấy vương thành Tây Hoa không thích hợp để triển khai thương nghiệp vậy thì có thể từ bỏ.

Sắc mặt của Tề Nhĩ Lạp lập tức biến đổi, trầm giọng nói:

- Như vậy sao được!

- Bệ hạ, có duyên gặp lại.

Bối Vi Nhân phất tay, xoay người sải bước rời đi.

Ny Cát Sa thậm chí không thèm nhìn đám người Tề Nhĩ Lạp, rời đi cùng với Bối Vi Nhân.

Lăng Hương sốt sắng hỏi:

- Cha, làm sao bây giờ?

- Yên tâm đi, cô ta chỉ nói nhảm mà thôi.....

Tề Nhĩ Lạp ra vẻ bình tĩnh nói.

- Cha, phiến đại lục này có bao nhiêu vương quốc, nếu thành Huyền Vũ không làm ăn tại vương quốc Tây Hoa thì cũng có thể đi làm ăn ở vương quốc khác.

Đức Đức Đa Nhĩ nhắc nhở.

- Cha, ngươi quá tham lam rồi.

Lăng Hương oán giận nói.

Tề Nhĩ Lạp đưa tay xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng nói:

- Đừng có gấp, các cô ấy sẽ không đi, chúng ta còn có thể tiếp tục đàm luận.

Hắn không hi vọng “đoạn giao” với thành Huyền Vũ, vương quốc Tây Hoa cần đồ dùng, ma cụ, ma dược, khôi giáp và nhiều thứ khác chỉ có ở thành Huyền Vũ.

Mà hắn cũng cần rượu và món ăn ngon, kể từ khi ăn thức ăn của thành Huyền Vũ thì hắn đã hoàn toàn không nhấc nổi hứng thú với những món ăn trước đó.

Trừ cái đó ra, Tề Nhĩ Lạp càng kiêng kỵ thành chủ thành Huyền Vũ, thực lực khủng bố của đối phương khiến hắn không khỏi lo lắng.

- Hi vọng là vậy đi.

Lăng Hương nhăn mũi lại.

Trong vương cung, Bối Vi Nhân và Ny Cát Sa yên lặng đi ra ngoài.

Ny Cát Sa vài lần muốn nói lại thôi, nhưng ngại phía trước còn có Kỵ Sĩ tiễn đưa các cô cho nên đành phải ngậm miệng lại.

Cho đến khi hai người rời đi hoàng cung thì Ny Cát Sa mới vội hỏi:

- Bối Vi Nhân, chúng ta thật sự cứ vậy mà rời đi sao?

- Dĩ nhiên là không phải rồi, chúng ta đường xá xa xôi tới đây, sao có thể trở về tay trắng như vậy được.

Bối Vi Nhân ngạo nghễ nói.

Đây chỉ là một trận tâm lý đánh cờ thôi, thương trường cũng không thua kém chiến trường, không phải cứ thẳng thắn là được, mà phải xem trọng mưu lược.

Đôi mắt đẹp của Ny Cát Sa trừng lớn, cô giật mình nói:

- Vậy những gì ngươi vừa nói với bọn họ chỉ là để hù dọa thôi sao?

- Đương nhiên rồi, muốn ta trả mười hai viên tinh thạch ma thú cấp 8 mua một miếng đất, ta lại không phải đồ ngốc.

Bối Vi Nhân bĩu môi.

Bối Vi Nhân tự tin nói:

- Yên tâm đi, nhiều nhất là năm viên tinh thạch ma thú cấp 8 thì chúng ta có thể mua được mảnh đất kia, ta có lòng tin đó.

Ny Cát Sa thở phào nói:

- Ngươi có tính toán thì tốt rồi.

- Vậy kế tiếp làm sao bây giờ?

Nàng lại hỏi.

Bối Vi Nhân liếc nói:

- Không làm gì cả, trở về phân phó mọi người thu dọn đồ đạc, phải làm ra dáng vẻ rời đi để kích động lão già kia một chút.

- Ta hiểu rồi, vẫn là ngươi có biện pháp.

Ny Cát Sa nín cười.

- Tất cả đều do ta học tập Hồ Tiên, cô ấy mới thật sự là cáo già.

Khóe môi của Bối Vi Nhân cong lên nói.

- Các ngươi đều giống nhau thôi.

Ny Cát Sa cười khẽ một tiếng.

……………..

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông du dương vang vọng khắp Phố Buôn Bán thành Huyền Vũ, một ngày mới bắt đầu.

Ở quán rượu Đa Tư trong thành Y Lê, lầu một, lầu hai và lầu ba tập trung rất nhiều người.

Đây đều là những tên quý tộc thích rượu như mạng, đêm qua mọi người nghe nói Đa Tư có một mẻ rượu ngon cho nên sáng sớm đã đi đến xem.

- Đa Tư, mau đem rượu cho mọi người nhấm nháp một chút, đồ tốt thì cần phải chia sẻ chứ.

- Đúng vậy, đừng giấu nữa.

Các quý tộc hô hào với thần sắc nóng bỏng.

Sau quầy, Đa Tư không nhịn được nói:

- Không có, rượu kia là để dành cho một mình ta uống thôi.

Trong lòng hắn rất phiền muộn, hôm qua sau khi mở nắp bình rượu mà Mục Lương tặng thì mùi thơm của rượu bay đi quá nhanh khiến mọi người trong quán rượu đều ngửi thấy, cho nên mới dẫn đến tình cảnh hôm nay.

- Đừng nhỏ mọn như vậy, chúng ta cũng không cần nhiều, một người một ly là được.

Có người đề nghị.

- Đúng vậy, một ly thôi, sẽ không tốn bao nhiêu rượu.

Một vị quý tộc khác phụ họa.

Đa Tư tức giận nói:

- Không được, nhiều người như vậy, căn bản là chia không đủ.

Rượu mà Mục Lương cho hắn đã uống còn lại ba bình, hơn nữa mỗi bình rượu đều có hương vị khác nhau, hắn thực sự không nỡ chia sẻ.

- Chúng ta đưa tiền, một ly một ngân tệ được chứ?

- Chỉ cần ngon thì một kim tệ cũng được.

Có quý tộc tài đại khí thô nói.

- Hừ, trong mắt của ta, một kim tệ một ly là các ngươi lời rồi.

Đa Tư hừ lạnh một tiếng.

Một tên quý tộc lớn tuổi nghiêm túc nói:

- Đa Tư, mỗi lần chúng ta uống rượu đều tới quán của ngươi, ngươi không thể có rượu ngon mà lại giấu đi, như vậy sẽ rét lạnh lòng của chúng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận