Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2264: Đánh Bất Ngờ Mới Có Thu Hoạch.

Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm lấp lóe, trong lòng tự phát thề:

- Ta phải nỗ lực để thực hiện hoàn mỹ tất cả các động tác giống như bệ hạ mới được.

……….

- Rào rào ~~~

Mục Lương nhảy khỏi bể bơi và đứng bên cạnh Lưu Tâm.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, các giọt nước trên người nhanh chóng bốc hơi biến mất, khôi phục trạng thái khô mát.

- Xem hiểu rồi chứ?

Mục Lương quay đầu nhìn cô gái tóc cam đất.

- Ta nhớ kỹ rồi.

Lưu Tâm đỏ mặt gật đầu thật mạnh.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Ừm, cố gắng luyện tập cho tốt.

Lưu Tâm cắn môi dưới, do dự muốn nói lại thôi.

- Có việc gì thì cứ nói.

Mục Lương bình tĩnh lên tiếng.

Lưu Tâm hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ... Có thể biểu diễn các động tác nhảy cầu từ bệ một lần không?

- Ngươi muốn học à?

Mục Lương hỏi.

- Vâng.

Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.

- Tốt thôi.

Mục Lương nhẹ nhàng nhảy lên, chớp mắt đã đứng bên cạnh cầu nhảy năm mét, nhìn Lưu Tâm, nhắc nhở:

- Nhìn cho kỹ, ta cũng chỉ làm mẫu một lần.

- Vâng!

Lưu Tâm và những người khác vội vàng gật đầu lia lịa.

Ánh mắt của anh bình tĩnh, hai đầu gối hơi cong, nhún người một cái, hoàn thành động tác xoay người ba vòng trên không trung rồi lao xuống mặt nước, vẫn là một cú nhảy gần như không có bọt nước văng ra.

- Thật là lợi hại.

Tiếng thán phục không dứt bên tai.

Hi Bối Kỳ lẩm bẩm:

- Ta cá là Mục Lương sẽ có mặt trên báo ngày mai.

- Bên kia còn có người đang chụp ảnh.

Mễ Nặc quay đầu nhìn lại, một vài nhân viên công vụ dùng Máy Chụp Ảnh và Máy Quay Phim ghi lại hình ảnh Mục Lương nhảy cầu.

Hi Bối Kỳ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn phát hình trên TV sao?

Mễ Nặc suy đoán:

- Chắc là vậy rồi, có thể dùng làm tuyên truyền cho đại hội thể dục thể thao.

-... Như vậy chẳng phải là mọi người đều thấy Mục Lương không mặc áo à?

Hi Bối Kỳ bĩu môi.

- Hình như là vậy…!

Mễ Nặc yêu kiều rên một tiếng.

Cô lộ ra biểu cảm cổ quái, rõ ràng cũng không thiếu nam nhân luyện tập nhảy cầu, bọn hắn mặc không khác gì Mục Lương, nhưng mà cô lại không cảm thấy có gì không tốt.

Hơn mười phút sau, Mục Lương hoàn thành toàn bộ động tác nhảy cầu, không đợi người vây xem giữ lại thì đã lập tức biến mất tại chỗ.

Anh thi triển năng lực tiến vào phòng thay quần áo, đổi lại quần áo cũ rồi trở lại bên cạnh cô gái tai thỏ và cô gái Ma Cà Rồng.

- Hài lòng chưa?

Mục Lương cười nhìn hai cô gái.

- Không hài lòng.

Hi Bối Kỳ bĩu môi quay đầu sang chỗ khác.

- Tại sao chứ?

Mục Lương sửng sốt một chút.

Mễ Nặc nghiêm mặt nói:

- Mục Lương, lần sau ngươi vẫn nên mặc áo vào đi.

- A?

Mục Lương lại sửng sốt lần nữa, nhớ là nam nhảy cầu cũng không mặc áo mà.

Mễ Nặc run tai thỏ, đứng lên nói:

- Chúng ta trở về thôi.

- Hừ.

Hi Bối Kỳ lại yêu kiều hừ một tiếng, kéo tay cô gái tai thỏ đi ra ngoài.

Mục Lương nhún vai không hỏi thêm, cất bước đi theo.

Ba người lên xe, Tiểu Mật phụ trách làm tài xế khởi động máy, xe hơi lăn bánh về phía khu Trung Ương.

Mục Lương đột nhiên nói:

- Không trở về khu Trung Ương, đi Cục Quản Lý Chủ Thành.

- A, làm sao đột nhiên ngươi lại muốn đi Cục Quản Lý Chủ Thành thế?

Hi Bối Kỳ kinh ngạc hỏi.

- Đi thị sát thôi.

Mục Lương giải thích.

Hi Bối Kỳ chậc lưỡi nói:

- Thật là hiếm lạ.

- Thế nào, ta đi thị sát Cục Quản Lý khiến ngươi rất bất ngờ à?

Mục Lương buồn cười hỏi lại.

Hi Bối Kỳ gật đầu nói:

- Đúng rồi, ta nghe chị Thấm Lan nói đã mấy tháng này ngươi đến Cục Quản Lý còn chưa đủ một bàn tay đâu.

- Ta còn đang bận chuyện khác.

Khóe miệng của Mục Lương hơi co giật.

Từ sau khi vương quốc Huyền Vũ lập quốc, anh đúng là rất ít khi đi đến Cục Quản Lý Chủ Thành, có đại sự gì đều biết được thông qua Nguyệt Thấm Lan.

- Đúng vậy, cho nên chị Thấm Lan đâu có không nhắc tới chuyện này với ngươi nha.

Hi Bối Kỳ gật đầu nói.

Mục Lương mím môi một cái, xem ra sau này anh vẫn nên thường xuyên đến Cục Quản Lý Chủ Thành mới được.

Không lâu sau, xe hơi dừng lại ở bên ngoài Cục Quản Lý Chủ Thành, binh sĩ canh giữ trước cửa thấy thế vội vàng tiến lên mở cửa xe.

Nhóm binh lính giơ tay nghiêm chào:

- Gặp qua bệ hạ.

- Ừm.

Mục Lương bình tĩnh gật đầu, cất bước đi vào Cục Quản Lý Chủ Thành.

- Bệ hạ tới.

- Gặp qua bệ hạ.

- Bệ hạ vạn an.

Nhân viên công vụ sau quầy tiếp tân lập tức đứng dậy hành lễ.

Các nhân viên khác đều dừng lại, dồn dập cung kính hành lễ và chào hỏi.

- Cộp cộp cộp ~

Tiếng bước chân từ trên lầu truyền tới, Nguyệt Thấm Lan đạp giày cao gót đi xuống lầu.

- Tại sao bệ hạ tới mà lại không báo trước một tiếng chứ?

Nguyệt Thấm Lan giận trách.

- Đánh bất ngờ thì mới có thu hoạch.

Đôi mắt của Mục Lương hiện ra ý cười, cất bước đi tới trước.

- Bệ hạ muốn tra ra cái gì sao?

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

- Chúng ta tới phòng làm việc trước đi.

Mục Lương hơi nâng cằm lên, ý bảo Nguyệt Thấm Lan dẫn đường.

- Mời bệ hạ đi theo ta.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay ra hiệu, lắc eo nhỏ lên lầu.

- Cộp cộp cộp ~~~

Anh và những người khác đi theo cô, đại sảnh làm việc lầu một an tĩnh trở lại, mọi người tản ra, tiếp tục lo liệu việc của mình.

Trong phòng làm việc.

Nguyệt Thấm Lan nhìn Mục Lương ngồi ở chủ vị, cười hỏi:

- Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại đột nhiên ghé Cục Quản Lý thế?

Mục Lương giải thích:

- Ta đến sân vận động một chuyến, tiện đường tạt qua đây.

- Hình như sân vận động và Cục Quản Lý cũng không tiện đường cho lắm.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Khụ khụ, ta đặc biệt tới đây nhìn một chút.

Mục Lương ho khan hai tiếng.

Nguyệt Thấm Lan cười khẽ một tiếng, nói:

- Nơi này có gì để nhìn chứ, vẫn bình thường như bao ngày thôi.

Mục Lương tiến gần đến lỗ tai của cô gái ưu nhã, nhỏ giọng nói:

- Ta tới xem ngươi có giấu nam nhân nào khác ở đây hay không?!

Nguyệt Thấm Lan nghe được lời này, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng, tức giận liếc xéo Mục Lương một cái.

- Có đấy, rất nhiều là đằng khác, hơn một trăm tám mươi người.

Cô giả vờ hung ác nói.

- Ha ha ha ha.

Mục Lương bật cười.

- Có chuyện gì vậy?

Hi Bối Kỳ và Mễ Nặc nghi ngờ hỏi.

- Không có gì đâu.

Nguyệt Thấm Lan tỉnh táo lại, len lén trợn trắng mắt với anh, ở đây nhiều người như vậy mà ngươi còn dám nói đùa.

Mục Lương lập tức nghiêm chỉnh, bình thản nói:

- Được rồi, đưa báo cáo của các bộ môn cho ta, để ta xem có cần điều chỉnh cơ cấu lại hay không?!

- Chờ một chút.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, uốn éo rời đi phòng làm việc.

Hơn mười phút sau, cô gái ưu nhã ôm một xấp văn kiện dày trở lại phòng làm việc rồi đặt chúng ở trước mặt Mục Lương.

- Nhiều như vậy sao?

Anh há hốc miệng.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, cười nói:

- Lấy năng lực của ngươi thì chỉ cần nửa giờ là có thể đọc xong rồi.

-...

Mục Lương cười lắc đầu, cầm lấy một quyển báo cáo và lật xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận