Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2439: Tôn Kính Từ Tận Đáy Lòng

Mục Lương dịu dàng nói:

- Đi thôi, chúng ta đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.

- Tốt.

Ly Nguyệt và Nguyệt Thấm Lan lên tiếng.

Lần xuất hành này chỉ có hắn và Ly Nguyệt, Nguyệt Thấm Lan, Diêu Nhi cùng với sáu gã hộ vệ Trung Ương, mọi người sẽ đi từ Cửa Truyền Tống đến Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Đoàn người đi tới tầng một Khu Vực Trung Ương, lần lượt bước qua Cửa Truyền Tống.

- Ông ~ -

Vòng xoáy trong Cửa Truyền Tống biến mất, khôi phục trạng thái an tĩnh như trước, hộ vệ Trung Ương tiếp tục canh giữ ở hai bên trái phải.

Tại Thành Buôn Bán Sơn Hải, Mục Lương và những người khác bước ra Cửa Truyền Tống, hộ vệ Trung Ương làm hết phận sự bảo hộ ở xung quanh.

- Đi thôi, đến Trung tâm Huyền Vũ.

Nguyệt Thấm Lan khoác tay Mục Lương.

- Cộp cộp cộp~~

Đám người đi lên đường cái, lập tức hấp dẫn lực chú ý người xung quanh.

- Là bệ hạ!

- Bệ hạ vạn an ~~~

-...

Người nhận thức Mục Lương nhân dồn dập kích động hành lễ, còn có người hành đại lễ, có thể thấy bọn họ tôn trọng Mục Lương từ tận đáy lòng.

Mục Lương giơ tay lên chào hỏi, ôn hòa nói:

- Mọi người chú ý an toàn, đừng chen lấn.

- Bệ hạ! Bệ hạ vạn an!

Dân chúng kích động hô to, âm thanh giống như là muốn nuốt trọn Mục Lương.

Những người trước kia không biết Mục Lương lúc này cũng đã biết, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn hắn.

- Hắn chính là quốc vương vương quốc Huyền Vũ à? Thoạt nhìn rất là đẹp trai.

- A, hoá ra quốc vương vương quốc Huyền Vũ còn trẻ như vậy, làm sao hắn có thể lên làm quốc vương chứ?

Ở trong từng âm thanh bối rối, Mục Lương và những người khác đi tới Trung tâm Huyền Vũ.

Có hộ vệ Trung Ương bảo hộ, không ai có thể tới gần Mục Lương và đám người Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trêu chọc:

- Ngươi vẫn rất được mọi người hoan nghênh.

- Ngươi cũng vậy thôi.

Mục Lương buồn cười đáp.

Hai người nhìn nhau cười, bước vào cửa chính Trung tâm Huyền Vũ.

Sau khi đám người Mục Lương tiến vào Trung tâm Huyền Vũ thì nhân viên phục vụ mới mở ra lối đi, để cho các vị khách khác tiến vào.

Trong đám người, Lam Khê mở to hai mắt, kinh ngạc nói:

- Hắn chính là quốc vương vương quốc Huyền Vũ à, thoạt nhìn rất tuấn tú.

Cô nhịn xuống xúc động muốn tiến lên ngăn Mục Lương lại, cho rằng lúc này không phải thời cơ tốt để thảo luận việc xây phân hội Ma Pháp Sư.

Cô gái tóc xám bạc lén nhìn người xung quanh, đại bộ phận đều là quý tộc và phú thương, bọn họ mặc quần áo rất hoa lệ và quý khí, liếc mắt một cái đã biết không phải là người bình thường.

- Đông người thật đấy.

Lam Khê âm thầm thán phục.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lam Khê đi theo dòng người vào Trung tâm Huyền Vũ, đi Thang Vận Chuyển tới tầng tám.

- Sớm biết vậy mình đã thi triển ma pháp vào trong rồi.

Lam Khê chửi thầm một tiếng, cô cực kỳ không thích hoàn cảnh đông đúc.

Vốn dĩ cô muốn thi triển ma pháp không gian truyền tống vào hội trường, nhưng mà lại lo lắng xuất hiện tình huống giống với Văn Điệp Thông Quan, cuối cùng mới bỏ qua suy nghĩ này.

- Ông ~~~

Thang Vận Chuyển dừng ở tầng tám Khu Vực Trung Ương, các vị khách lục tục rời đi Thang Vận Chuyển, nhìn thấy tại lối vào có nhân viên phục vụ đang kiểm tra vé vào cửa và thiệp mời.

- Cảm phiền mọi người không chen chúc, hãy xếp hàng và đưa thiệp mời hoặc là vé vào cửa.

Nhân viên phục vụ lên tiếng duy trì trật tự.

Một vị nhân viên phục vụ khác cũng hô to:

- Mọi người đừng đả thương hòa khí, muốn dĩ hòa vi quý...

Ở trong lời “tẩy não” của các nhân viên phục vụ, đám người quý tộc và phú thương đều an tĩnh lại, nhanh chóng xếp hàng rồi lấy ra thiệp mời và vé vào cửa chờ đợi tới phiên mình.

- Hôm nay ta là người xinh đẹp nhất.

Lam Khê hất cằm lên, khiến cho bản thân càng thêm lộ ra vẻ quý khí.

Hôm nay cô mặc váy dài bó sát màu vàng kim nhạt, có thể triển lộ vóc người hoàn mỹ của mình.

Nữ nhân lấy ra vé vào cửa, nhân viên phục vụ kiểm tra xong xuôi rồi thu hồi, giơ tay ra hiệu nói:

- Mời quý khách vào trong.

Lam Khê tiếp tục ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước đi vào hành lang dẫn tới hiện trường tiệc trà xã giao.

Hội trường rất lớn, bên tường trồng một loạt lục thực giống như cây trúc, trong đây còn có mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi.

Hiện trường có rất nhiều bàn lùn và những cái đệm mềm được đặt xung quanh, những người tiến vào trước đã tìm được chỗ ngồi thích hợp.

Lam Khê cũng tìm được một chỗ ngồi ưng ý, hai bên đã có người ngồi, thoạt nhìn đều là quý tộc.

Các cô nhận thấy được ánh mắt của cô gái tóc xám bạc, quay đầu lộ ra một nụ cười thân thiện.

Lam Khê sửng sốt một chút, vội vã mỉm cười đáp lại, trong lòng lại nói thầm, chẳng lẽ bọn họ nhận biết mình à?

Lúc này, bên trong hội trường đã vang lên tiếng nhạc, tô đậm bầu không khí nơi đây, có vẻ rất cao cấp.

Lam Khê nhắm mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Ca khúc này thật là dễ nghe.

- Cộp cộp cộp ~~~

Không bao lâu, các vị khách lần lượt tiến vào hội trường, chẳng mấy chốc đã lấp đầy toàn bộ chỗ ngồi.

- Quốc vương vương quốc Huyền Vũ đâu rồi?

Lam Khê ngắm nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng dáng của Mục Lương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân thanh thúy vang lên, Hồ Tiên mặc đầm dài màu trắng uyển chuyển đi vào hội trường, phía sau là nhóm người mẫu đang bưng khay bánh.

Sự xuất hiện của Hồ Tiên lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Rất nhiều đôi mắt tỏa sáng, hiển nhiên là si mê dung nhan khuynh thành của cô gái đuôi hồ ly, bọn họ không khỏi sôi nổi lên tiếng thán phục.

Tuyết Diệp đứng sau lưng Hồ Tiên, tay cầm khay vuông, mặt trên bày từng chiếc bánh ngọt tuyệt đẹp.

Bánh ngọt rất tinh xảo, có rất nhiều hình dạng, có hình tam giác, ngôi sao năm cánh, hình trăng lưỡi liềm, hình hoa năm cánh, vỏ ngoài là bán trong suốt, có thể nhìn thấy nhân bánh đủ mọi màu sắc ở bên trong.

Tuyết Diệp nhìn từng khối bánh ngọt tinh xảo, khoé miệng không khỏi co giật, ngửi được hương vị của bánh ngọt nên không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Cô nhỏ giọng lầm bầm:

- Thơm quá đi…

Cô chỉ có thể trông mà thèm, ăn là không ăn nổi, phải biết rằng một khối bánh ngọt lớn chừng bàn tay như vậy có giá một trăm đồng một khối ở Thành Buôn Bán Sơn Hải.

Cô gái Ma Cà Rồng ngẩng đầu nhìn Hồ Tiên đứng ở phía trước, ánh mắt đi theo đuôi hồ ly đong đưa.

- Thật là nhỏ nhen.

Tuyết Diệp nói thầm một tiếng.

Lỗ tai của Hồ Tiên khẽ giật, quay đầu liếc nhìn cô gái Ma Cà Rồng, đôi môi hồng khẽ nhếch lên.

- Thảm rồi!

Đôi mắt vàng óng của Tuyết Diệp trừng lớn, không ngờ thính lực của cô gái đuôi hồ ly lại tốt như vậy.

Hồ Tiên quay đầu trở lại, nhìn các vị khách có mặt tại hiện trường tiệc trà xã giao.

Cô quét nhìn mọi người một cái, đôi môi hồng khẽ mở, nói với âm điệu mị mà không tục:

- Buổi chiều tốt lành, ta là Hồ Tiên, người quản lý buôn bán của vương quốc Huyền Vũ, ta đại biểu bệ hạ của chúng ta hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc trà xã giao ngày hôm nay.

Quý tộc và các phú thương ngồi với tư thế khác nhau, dùng các loại ánh mắt quan sát cô gái đuôi hồ ly.

Trên chỗ ngồi, Lam Khê nhìn cô gái đuôi hồ ly với đôi mắt trừng lớn, rõ ràng là bị chấn kinh bởi dung nhan của đối phương.

Cô vô ý thức vươn tay sờ mặt mình, có cô gái đuôi hồ ly ở đây, vậy vẻ thùy mị của mình còn có thể khiến quốc vương vương quốc Huyền Vũ chú ý tới à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận