Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1192: Vì Tuyển Thêm Người Mà Không Từ Thủ Đoạn



Trong mắt Hồ Tiên hiện lên một tia giảo hoạt, cô nhẹ giọng hỏi:

- Ba vị, có nóng không?

- Không không không nóng.

Ba anh em Lệ Ngoã Cương theo phản xạ có điều kiện lắc đầu, nhưng trong lòng bọn họ đang oán thầm không thôi.

Hồ Tiên tựa người lên đệm ngồi ở thùng xe, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Vậy tại sao trán các vị lại toát mồ hôi?

- Có thể… Là hơi nóng một chút...

Lệ Ngõa Cương lúng túng nói.

- Đúng đúng, là nóng.

Lệ Ngõa Khương cười gượng gật đầu.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe sáng, bình tĩnh nói:

- Vậy ta giúp các ngươi hạ nhiệt độ nhé.

Anh vung tay lên, khí tức hàn băng khuếch tán ra ngoài, bao phủ ba anh em Lệ Ngoã Cương.

- Lạnh quá!

Thân thể ba anh em Lệ Ngoã Cương run lên, lạnh như vừa chui vào hầm băng vậy, khiến cho răng bọn họ run lên va đập vào nhau.

- Các hạ… Chúng ta không nóng!

Lệ Ngõa Cương dùng giọng run rẩy nói.

- Còn hai tiếng đồng hồ nữa mới tới Khu Trung Ương, các ngươi vẫn tiếp tục mát mẻ đi.

Mục Lương xấu xa nói.

-...

Ba anh em Lệ Ngoã Cương im lặng, mấy người bọn họ đành phải tiến sát lại gần nhau, cố gắng sưởi ấm.

Khóe môi Ly Nguyệt khẽ cong lên, thân thể Mục Lương tản ra hơi ấm, cho nên cô không thấy lạnh.

Hơn hai giờ sau, xe ngựa đi qua nội thành, lập tức xuyên qua cổng lớn khu Trung Ương, lại dọc theo sườn núi lên thẳng tầng tám.

- Đại nhân, đã tới rồi.

Vệ Ấu Lan mở cửa thùng xe, một cỗ khí lạnh khuếch tán ra ngoài. Mục Lương và đám người Hồ Tiên bước xuống thùng xe.

- Thành chủ đại nhân đã trở lại.

Tiểu Mật kích động chạy ra cung điện nghênh đón.

Mục Lương thuận miệng dặn dò một câu:

- Mời ba vị các hạ tới phòng tiếp khách, mang lên trà nóng và điểm tâm.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn lên tiếng.

- Lạnh muốn chết…

Ba anh em Lệ Ngoã Cương từ trên xe đi xuống, lạnh tới mức lông mi và mái tóc đều phủ một tầng sương giá.

- Lạnh quá, cuối cùng cũng tới rồi.

Lệ Ngõa Chương bị đông lạnh tới mức khóe môi chuyển thành màu trắng bệch.

Hồ Tiên liếc nhìn ba người một cái, khi bước qua bên cạnh Tiểu Mật cô ngừng lại một chút, thấp giọng thì thầm một câu, sau đó mới tiếp tục theo Mục Lương rời đi.

- Nói gì đó?

Mục Lương tò mò hỏi.

- Không có gì, chỉ là dặn dò Tiểu Mật bỏ một chút phấn Hoa Sương Mê vào điểm tâm.

Hồ Tiên cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói. Đã tới vì dân cư, thì không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Mục Lương nhướng mày, khóe môi anh treo lên nụ cười.

Đúng vậy, ăn chút điểm tâm có phấn Hoa Sương Mê, như vậy ba anh em Lệ Ngoã Cương mới thành thật chờ đợi được.

- Để cho bọn họ ngủ một ngày, như vậy cũng đủ thời gian cho chị Thấm Lan tuyển được không ít người.

Hồ Tiên ném một ánh mắt quyến rũ cho Mục Lương.

- Vậy là đủ rồi.

Mục Lương gật đầu.

Với bản lĩnh chiêu mộ người của cô gái tao nhã, chắc có thể kiếm cho thành Huyền Vũ mấy ngàn công nhân. Bên kia, Tiểu Mật dẫn ba anh em Lệ Ngoã Cương đi vào phòng tiếp khách.

- Ba vị, mời ngồi trong này chờ một chút.

Tiểu Mật đưa tay ra hiệu.

- Được.

Lệ Ngõa Cương đen mặt lên tiếng.

- Anh cả, hay chúng ta nghĩ biện pháp trở về đi.

Lệ Ngõa Khương gấp giọng nói. Nếu không trở về, sợ là người Cốc Táng sẽ bị thành Huyền Vũ tuyển đi hết.

- Biện pháp gì?

Lệ Ngõa Cương liếc mắt nhìn em trai.

- Ta… Không biết.

Lệ Ngõa Khương cúi đầu xuống.

Lệ Ngõa Cương dựa ghế ngồi, âm trầm nói:

- Nếu những người đó lựa chọn tới thành Huyền Vũ, mà không chịu ở lại cốc Táng, vậy chờ khi chúng ta trở về, còn có thể giữ lại bao nhiêu người?

Những người hắn nhắc tới chính là đảo dân cốc Táng, hoàn cảnh ở thành Huyền Vũ tốt như vậy, mấy ai nỡ từ chối.

- Nếu không chúng ta cũng tới thành Huyền Vũ đi...

Lệ Ngõa Chương ma xui quỷ khiến nói một câu.

- Ngốc, ngươi muốn bị thành Huyền Vũ quản lý mọi nơi mọi chốn sao?

Lệ Ngõa Cương tức giận nói.

- Nếu vậy thì quên đi.

Lệ Ngõa Chương lập tức đánh mất ý niệm trong đầu.

Đạp đạp đạp…

Tiểu hầu gái bưng trà nóng và điểm tâm đi vào phòng tiếp khách, sau đó đặt trước mặt ba người.

- Ba vị, mời uống chén trà Tinh Thần này trước, sau đó ăn chút điểm tâm.

Tiểu Mật trong trẻo nói.

- Ừm.

Lệ Ngõa Cương liếc nhìn cô hầu gái nhỏ một cái.

Tiểu Mật quay về vị trí lễ phép mỉm cười, sau đó cô bé lấy lại cái khay và xoay người rời đi.

- Ngửi thử xem, thơm quá…

Cái mũi Lệ Ngõa Khương giật giật, hắn chỉ ngửi một chút hương vị của điểm tâm đã nhịn không được nuốt nước miếng nước miếng.

Lệ Ngõa Cương bưng lên trà nóng nhấp một ngụm, lửa giận trong lòng cũng tan biến đi rất nhiều:

- Từ từ nhìn đi, không còn cách nào khác.

Hắn lấy lên một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.

- Ăn thật ngon!

Lệ Ngõa Chương thấp giọng tán thưởng, rất nhanh hắn đã nhồi đầy điểm tâm vào miệng.

Lệ Ngõa Khương phồng má, phát ra những âm thanh mơ hồ:

- Ngon hơn lần trước chúng ta ăn.

- Đứng đắn một chút đi!

Lệ Ngõa Cương trừng mắt nhìn hai đứa em trai một cái.

Lệ Ngõa Chương từ tốn nói:

- Anh cả, ngươi không thích thì cho ta.

- Cút.

Lệ Ngõa Cương đưa tay bảo vệ điểm tâm trước mặt mình.

- Ăn ngon...

Lệ Ngõa Chương nuốt điểm tâm xuống.

Ngay sau đó, hắn trừng lớn đôi mắt, thẳng tắp nằm gục xuống bàn, khuôn mặt thân mật tiếp xúc với đĩa đựng điểm tâm.

- Lệ Ngõa Chương, làm sao vậy?

Lệ Ngõa Cương ngừng ngay động tác nhai nuốt.

Bang bang!

Lại là hai âm thanh trầm đục vang lên, Lệ Ngõa Cương và Lệ Ngõa Khương song song úp mặt lên bàn, đều mê man đi. Không bao lâu sau, Hồ Tiên đẩy cửa phòng tiếp khách đi vào, cô đưa tay túm tóc Lệ Ngõa Cương, để lộ ra khuôn mặt mê man của hắn.

- Ngủ say như chết rồi.

Hồ Tiên bĩu môi, cô vỗ tay, cảm thấy yên tâm rồi.

Bây giờ, Nguyệt Thấm Lan đã có đủ thời gian để nhận người, chờ tới khi hoàn thành công tác nhận người, lại sắp xếp người tiễn ba anh em Lệ Ngoã Cương trở về.

- Cứ cách một giờ lại cho bọn họ hít phấn Hoa Sương Mê một lần, phải cam đoan bọn họ không tỉnh lại trước sáng ngày mai.

Hồ Tiên dặn dò.

- Vâng.

Tiểu Mật ngoan ngoãn đáp.

- Phái người nhìn chằm chằm bọn họ.

Trước khi Hồ Tiên rời đi lại dặn dò.

Sau khi cô gái tai hồ ly rời đi, cô hầu gái nhỏ tìm tới chút tơ nhện, trói ba anh em Lệ Ngoã Cương lên ghế.

- Như vậy chắc họ trốn không thoát.

Tiểu Mật vỗ tay nói thầm một câu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần tối.

Nguyệt Thấm Lan có chút mỏi mệt trở lại khu Trung Ương, rửa mặt đơn giản sau đó đi tới phòng ăn.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Mục Lương đi vào phòng ăn, nhìn về phía cô gái tao nhã.

- Không sao hết, không vất vả.

Nguyệt Thấm Lan nhẹ thở ra một hơi.

- Uống chút canh trước đi.

Mục Lương ôn hòa nói. Vệ Ấu Lan vội vàng cầm lấy thìa múc canh.

Mọi người ngồi xuống, sau khi anh động đũa, những người khác mới lục tục động đũa theo.

- Thấm Lan, tình huống thế nào rồi?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã nói:

- Đã tuyển được ngàn người, ta đã sắp xếp họ ở thôn trấn trước, sẽ theo dõi biểu hiện của họ rồi mới quyết định đưa đi Vệ thành.

Cô mang theo dân trên cốc Táng tới Phố Buôn Bán, lại đi ngoại thành dạo qua một vòng, người nguyện ý lưu lại công tác thì trực tiếp tiến hành đăng ký tin tức.

Không muốn, vậy thì lại bị đuổi về cốc Táng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận