Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1237: Thuỷ Triều Hư Quỷ Sắp Đến



Mậu Đạt nhíu mày trầm ngâm một lát, rồi mới quyết định:

- Trước tiên cứ tới gần nhìn, nếu đối phương không có phản ứng, chúng ta sẽ lên đảo.

- Được rồi.

Kha Đa Lạp bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng hắn cũng hiếu kỳ không biết trên đảo kia có gì. Hắn xoay người sắp xếp người của đội mạo hiểm người giương buồm, tiếp tục đi về phía trước.

Đại Tề gào lớn:

- Lưu ý hướng gió, chú ý độ nghiêng của thân thuyền, đừng làm cho thuyền bị lật.

- Vâng!

Thành viên của đội mạo hiểm cùng kêu lên đáp lại, bọn họ cùng phối hợp ăn ý khống chế con thuyền lớn, tới gần ánh sáng ở xa xa.

Mưa gió không có một chút dấu hiệu muốn ngừng, ba con thuyền lớn lảo đảo di động về phía trước, chậm rãi đến gần Tiểu Huyền Vũ.

- Cuối cùng cũng tìm được hải đảo!

Lục Nghiên từ trong khoang thuyền đi ra, sau khi nhìn thấy ánh sáng từ phía xa xa, trong lòng cô yên tâm hơn rất nhiều. Nơi có ánh sáng tất nhiên cũng có người.

Hơn mười phút sau, ba con thuyền lớn đi tới bên dưới Rùa Đen, hai bên chỉ cách xa nhau khoảng trăm mét.

- Dừng lại, không được tới gần, cẩn thận đáy thuyền va phải đá ngầm.

Đại Tề hô.

Những thành viên của đội mạo hiểm vội vàng hạ buồm, để cho con thuyền từ từ ngừng lại, nó vẫn lắc lư theo sự rung động của sóng biển.

- Hải đảo này thật cao...

Kha Đa Lạp ngửa mặt, nhìn lên nơi phát ra ánh sáng cao nhất, khoảng cách từ nơi đó tới chỗ bọn họ cũng đạt tới ba ngàn mét.

Hắn chăm chú nhìn kỹ, kinh ngạc nói:

- Đội trưởng, bên trên có kiến trúc!

- Là dạng kiến trúc gì?

Mậu Đạt vội vàng hỏi.

Kha Đa Lạp không xác định nói:

- Mưa quá lớn, cho nên ta nhìn không rõ lắm, dường như là một đoạn… tường thành.

- Các ngươi là ai?

Đột nhiên, một âm thanh nghiêm túc vang lên trên đỉnh đầu mọi người.

Tán Viêm đứng ở bên cạnh Huyền Không Các, nhìn xuống ba con thuyền lớn ở cách đó không xa, lực chú ý của hắn dừng lại trên chủ thuyền.

Mậu Đạt nâng tay ra hiệu, cao giọng hô:

- Các hạ, chúng ta là đội mạo hiểm, chỉ muốn lên đảo trốn cơn bão này.

- Trốn mưa sao?

Tán Viêm nhíu mày hỏi.

- Đúng vậy.

Tròng mắt Mậu Đạt vừa chuyển, hắn dùng sức gật đầu.

- Vậy đi lên đi.

Tán Viêm nâng tay ra hiệu.

- Thật tốt quá, mau thả thuyền nhỏ, chúng ta cập bờ.

Mậu Đạt lớn tiếng hạ lệnh.

- Vâng.

Những thành viên của đội mạo hiểm kích động đáp lời, bọn họ đều bắt đầu hành động.

Mậu Đạt nhìn về phía người phụ nữ có mái tóc dài màu xám, lạnh nhạt nói:

- Lục Nghiên các hạ, giao dịch giữa chúng ta xem như đã hoàn thành.

- Ừm, đã hoàn thành.

Lục Nghiên gật đầu.

Cô vẫn lo lắng không yên, không biết những người trên đảo, có thể tiếp nhận mình và tám mươi chín đảo dân kia hay không.

Sau đó không lâu, một con thuyền nhỏ cập bờ, đám người Mậu Đạt đi trước một bước rời khỏi thuyền, đội mưa dọc theo cầu thang hướng về phía trước. Mưa đập trên người, đã không còn cảm giác đau nhức.

- Kỳ quái, tại sao sau khi lên đảo, mưa đập lên trên người sẽ không còn đau đớn nữa?

Kha Đa Lạp nghi hoặc nhỏ giọng nói thầm một câu.

Ầm vang…

Tia chớp loé ngang trời, nhưng nó mới vừa xuất hiện đã bị dẫn đi, như là bị thứ gì đó cưỡng ép hút đi vậy.

Đát đát đát…

Mọi người tới trước Huyền Không Các, bị nhóm Thành Phòng Quân làm cho kinh sợ.

- Đội trưởng, trên người bọn họ đều mặc ma cụ.

Kha Đa Lạp thấp giọng nói.

- Xem ra đây là một nhóm kỵ sĩ đã trải qua huấn luyện.

Hai mắt Mậu Đạt lóe sáng, hắn kín đáo đánh giá Thành Phòng Quân ở phía trước Huyền Không Các.

- Muốn vào thành, trước tiên hãy đem vũ khí nộp lên trên, tiến hành đăng ký thường quy mới được đi vào.

Tán Viêm nghiêm mặt nói.

- Còn phải nộp lên vũ khí ư?

Đại Tề trừng lớn đôi mắt bày ra bộ dáng cực kỳ khó chịu.

- Đúng vậy, thành Huyền Vũ cấm tất cả các hành vi đánh nhau ẩu đả, không thể mang vào thành những loại vũ khí chưa được cho phép.

Tán Viêm trầm giọng nói:

- Các ngươi có thể lựa chọn không vào thành, hoặc là gởi lại vũ khí rồi vào thành.

-....

Đại Tề nghiến răng, hắn chịu đựng xúc động muốn bùng nổ.

- Chúng ta vào đi.

Lục Nghiên là người thứ nhất tiến lên phía trước. Cô đưa kiện linh khí sơ cấp trong tay cho Tán Viêm. Tám mươi chín người phía sau cô cũng đi về phía trước vài bước, đến quầy đăng ký.

- Đầu tiên cần đi đăng ký.

Tán Viêm gật đầu, ra hiệu cho nhân viên công tác hải quan bắt đầu công tác.

- Vào thành cần Văn Điệp Thông Quan, phí vào thành là một viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng......

Nhân viên công tác thuần thục nói chuyện.

Lục Nghiên không nghĩ nhiều, lập tức đặt một viên tinh thạch sơ cấp trung đẳng đặt lên trên quầy.

Nhân viên công tác sửng sốt một chút, sau đó động tác trên tay nhanh hơn, đưa ra một phần Văn Điệp Thông Quan.

Nửa giờ sau, Lục Nghiên mang theo đảo dân đã xuyên qua Huyền Không Các, đi về hướng Sơn Hải Quan.

- Chúng ta cũng vào đi thôi.

Mậu Đạt đi lên phía trước, bắt chước mấy người trước đó xuất ra tinh thạch ma thú, sau khi tiến hành đăng ký, hắn cũng thành công tiến vào Huyền Không Các.

- Đừng có gây chuyện.

Đại Tề thấp giọng nhắc nhở.

- Đã biết!

Kha Đa Lạp gật đầu.

Hơn mười phút sau, tất cả thành viên của đội mạo hiểm tiến nhập Huyền Không Các, dọc theo cầu thang đi vào phía trước Sơn Hải Quan.

Vệ Cảnh tự mình mang đội, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận sự thật của đám người Lục Nghiên, lại xác định không có sai lầm, hắn mới cho những người đó vào thành. Hắn đưa tay giới thiệu:

- Nếu muốn tìm nơi ở lại, sau khi các ngươi xuyên qua Sơn Hải Quan nhớ rẽ trái, tới Tam Tinh Lâu. Đó là một lựa chọn không tồi.

- Được, cám ơn các hạ.

Lục Nghiên lễ phép cảm ơn, rồi mới mang theo đảo dân đi vào Phố Buôn Bán.

Bọn họ thực sự đã bị đường phố sạch sẽ của Phố Buôn Bán làm kinh sợ, chỉ là bọn họ vẫn cảm thấy nghi hoặc, vì sao tất cả cửa nhà hai bên đường đều đóng chặt.

Lục Nghiên quay đầu lại hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Vệ Cảnh giải thích:

- Đó là vì thuỷ triều hư quỷ sắp tới, vì an toàn, những cửa hàng của Phố Buôn Bán đều đóng cửa không buôn bán.

- Thuỷ triều hư quỷ sắp tới?

Lục Nghiên trừng lớn con ngươi màu xám.

- Còn năm ngày.

Vệ Cảnh thuận miệng trả lời một câu, sau đó hắn xoay người đi kiểm tra đám người Mậu Đạt.

……………..

Đạp đạp đạp…

Mậu Đạt và Đại Tề cùng đi vào Phố Buôn Bán, hai người đều tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Ngã tư đường rộng rãi chỉnh tề, đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa, có một điều rất kỳ lạ chính là những hạt mưa khi rơi xuống đây giống như đều nhu hòa hơn rất nhiều.

Mậu Đạt ngẩng đầu nhìn trời, có một quầng sáng bao phủ trên đỉnh đầu. Những hạt mưa xuyên qua quầng sáng, giống như bị gột rửa hết những hung ác một lần.

Kha Đa Lạp thấp giọng sợ hãi than:

- Ta thực sự tò mò, thứ đó là lá chắn ma pháp sao?

- Chắc là vậy, nếu không chỉ có thể là ma cụ cường đại.

Đại Tề chắc chắn nói. Mậu Đạt nghiêm mặt:

- Nơi này không đơn giản, để cho đoàn người đều chú ý hơn một chút.

- Đã biết.

Kha Đa Lạp gật đầu. Hắn đem lời đội trưởng truyền đi xuống.

- Đội trưởng, hiện tại chúng ta đi đâu?

Đại Tề khờ thanh hỏi.

- Đi theo bọn họ đi.

Mậu Đạt nâng tay lên chỉ về đám người Lục Nghiên, ý bảo bọn họ không được cách những người đó quá xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận