Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2508: Tiểu Tử Mang Thai

Cô cất bước đi tới Thiên Điện, còn chưa trở lại phòng của mình thì trâm cài tóc đã bị rút hết, mái tóc dài màu xanh nước biển suôn mượt xõa tung.

- Rào rào ~~~

Mười phút sau, nữ nhân nằm trong bồn tắm còn bốc hơi nóng, thoải mái híp mắt lại.

- Không biết lúc nào Mục Lương mới trở về đây....

Nguyệt Thấm Lan thở dài.

Trong phòng tắm an tĩnh lại, cô hơi nâng ngón tay lên rồi nhẹ nhàng xoay một vòng, nước nóng trong bồn tắm ngưng tụ thành khuôn mặt của Mục Lương.

Nguyệt Thấm Lan mở mắt ra, nhìn chăm chú vào Mục Lương bằng nước, nói thật là cô có chút nhớ hắn.

- Mẹ!

Đột nhiên, giọng nói của Nguyệt Phi Nhan vang lên ở bên ngoài phòng tắm.

- Phanh ~~~

Ngay sau đó, cửa phòng tắm đột ngột bị đẩy ra, cô gái tóc đỏ hào hứng chạy vào trong.

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan giật một cái, cô nhẹ nhàng vung tay lên, dòng sông hóa thành hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, làm cho tầm nhìn cấp tốc giảm bớt.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt đỏ, ngạc nhiên hỏi:

- A, mẹ, ngươi đang làm gì thế?

- Ta đang tắm.

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan híp lại.

Cô nghiến răng nói:

- Phi Nhan, không phải ta đã nói với ngươi trước khi vào phòng người khác thì phải gõ cửa sao?

Khóe miệng của Nguyệt Phi Nhan bỗng chốc cứng đờ, chột dạ nói:

- Mẹ, ta vội quá nên quên mất.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay đỡ trán, tức giận nói:

- Xem ra ngươi xếp hình vẫn còn quá ít, một chút nữa ta đến thư phòng lấy một bộ xếp hình mới cho ngươi.

- A, đừng mà mẹ ~

Nguyệt Phi Nhan lập tức kêu rên.

Cô bé van xin với vẻ mặt tội nghiệp:

- Mẫu thân đại nhân à, ta thật sự biết sai rồi, đừng bắt ta xếp hình nữa.

- Hừ, đừng hòng thương lượng.

Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng cười một tiếng.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng nói:

- Mẹ, ta tới đây là có chuyện muốn nói với ngươi.

- Chuyện gì?

Nguyệt Thấm Lan nhàn nhạt hỏi.

- Tiểu Tử mang thai!

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói.

- Cái gì?

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, lập tức ngồi bật dậy.

Nguyệt Phi Nhan thanh thúy nói:

- Đúng vậy, bụng của nàng ấy rất lớn.

- Bụng rất lớn?

Khóe mắt của Nguyệt Thấm Lan co giật, nửa giờ trước cô vừa bảo Tiểu Tử đi nấu cơm tối, lúc ấy bụng của đối phương còn phẳng hơn cả mình.

Cô híp mắt nhìn con gái rồi hỏi với giọng bất thiện:

- Phi Nhan, Tiểu Tử mới mấy tuổi, làm sao có thể mang thai được?

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt nói:

- Không phải nha, Tiểu Tử đã lớn rồi, mang thai là chuyện bình thường mà.

- Vậy ngươi nói xem cha đứa bé là ai?

Nguyệt Thấm Lan tức giận chất vấn.

Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:

- Không biết, Tiểu Tử bảo không thể nói, phải bảo Linh Nhi đi hỏi may ra mới biết được.

- Nàng ấy bảo không thể nói?

Nguyệt Thấm Lan sửng sốt một chút.

- Đúng vậy, có vấn đề gì à?

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt khó hiểu nhìn mẹ mình.

- Tiểu Tử, Kỳ Lân?

Khóe miệng Nguyệt Thấm Lan khẽ co giật.

- Đúng rồi, bằng không thì ngươi nghĩ rằng ta đang nói ai?

Nguyệt Phi Nhan gật đầu một cái.

Cô chợt khựng lại, hai mắt trợn tròn thốt lên:

- Chờ đã, chẳng lẽ mẹ cho rằng ta đang nói tới hầu gái Tiểu Tử à?

Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan hơi ửng đỏ, cô giả vờ bình tĩnh đáp:

- Dĩ nhiên là không phải rồi, ta cũng không phải đồ ngốc.

- Thật sao?

Nguyệt Phi Nhan chậc một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan thuần thục nói sang vấn đề khác:

- Nguyệt Phi Nhan, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy, mỗi lần tiến vào đều không chịu gõ cửa.

- Mẹ, ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan vội vã nhận lỗi.

- Đi ra ngoài cho ta.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt.

- Được, ta đi ngay đây.

Nguyệt Phi Nhan dí dỏm le lưỡi một cái, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, còn không quên đóng cửa phòng lại.

Nguyệt Thấm Lan thở dài, không biết con gái học tính tình này của ai, rõ ràng bản thân cô rất ưu nhã và tri thức.

- Rào rào ~~~

Cô đứng dậy rời đi bồn tắm, nước dính trên người bốc hơi rồi biến mất, cô chọn một bộ đồ ngủ màu trắng bằng vải tơ tằm rồi mặc vào.

Nguyệt Thấm Lan rời khỏi Thiên Điện, khi đi tới nhà ăn thì nhóm tiểu hầu gái đã chuẩn bị xong bữa tối.

Cô ngồi xuống, ưu nhã nói:

- Tiểu Tử, tối nay đi thư phòng lấy một bộ xếp hình đưa cho Phi Nhan.

- A, mẹ, đừng mà ~~~

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc kêu gào.

Nguyệt Thấm Lan không thèm để ý sự kháng nghị của con gái, nhàn nhạt nói:

- Trong vòng mười ngày phải xếp xong cho ta.

- Mẹ, ta sai rồi.

Nguyệt Phi Nhan ra vẻ đáng thương làm nũng.

Nguyệt Thấm Lan liếc xéo con gái một cái.

- ...

Nguyệt Phi Nhan thức thời im lặng.

- Ái chà chà, Phi Nhan lại chọc giận mẹ nữa sao?

Hồ Tiên lắc eo nhỏ đi vào nhà ăn, đuôi hồ ly sau lưng nhẹ nhàng lay động.

Nguyệt Phi Nhan nhỏ giọng thầm thì:

- Đâu phải ta cố ý chứ.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Ta cho rằng Mục Lương không ở đây thì tỷ tỷ sẽ không trở về.

- Mục Lương không ở đây, nhưng mà ta cũng rất nhớ các ngươi nha, cho nên khi nào rảnh rỗi nhất định phải trở về.

Hồ Tiên quyến rũ cười nói.

Bởi vì chuyện Hư Tộc cho nên các cửa hàng và Phố Buôn Bán bên ngoài đều ngừng kinh doanh, cô chỉ cần quản lý tình hình buôn bán trong vương quốc Huyền Vũ, vì thế mà mấy ngày nay mới nhẹ nhõm được một chút.

- Mọi người đều trở về rồi.

Ly Nguyệt và Ngải Lỵ Na lần lượt đi vào nhà ăn, tháo mũ giáp rồi ngồi xuống vị trí thường ngày của mình.

Hôm nay là ngày tập huấn thứ ba của Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, hai người vẫn luôn bận bịu từ sáng sớm cho đến bây giờ.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi:

- Các Tinh Linh kết thúc tập huấn rồi à?

- Ừm, hai ngày nữa lại tiếp tục.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Vậy tối nay các ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.

Ngải Lỵ Na lắc đầu nói:

- Vậy không được, buổi tối phải tiến hành buổi tập đánh bất ngờ, rèn luyện tốc độ phản ứng của bọn họ một chút.

- Ừm, đúng vậy.

Ly Nguyệt gật đầu một cái.

Ngôn Băng bình tĩnh nói:

- Trước đây chúng ta cũng phải trải qua những thứ này.

Khi Bộ Đội Đặc Chủng U Linh vừa mới được thành lập, đám người Ly Nguyệt ban ngày hoàn thành huấn luyện cường độ cao, tối đến vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi đã bị Mục Lương tập kích, nói là tiến hành dạy dỗ ban đêm.

- Chuyện này là do Mục Lương khởi xướng, cho nên không thể từ bỏ truyền thống này được.

Ngải Lỵ Na phồng má nói.

- Ha ha ~~~

Đôi mắt xanh biển của Nguyệt Thấm Lan hiện lên ý cười, xem ra tối nay các Tinh Linh cần phải tự cầu nhiều phúc rồi.

Nơi ở của các Tinh Linh ở tầng sáu Khu Vực Trung Ương.

Phi Phi ngồi ở trong phòng mình, Tây Tây Lý nằm trên giường lớn mềm mại, quay đầu nhìn sang người bên cạnh.

Cô nhỏ giọng hỏi:

- Phi Phi, ngươi đã ngủ chưa?

- Chưa.

Phi Phi nhắm mắt, thuận miệng trả lời một tiếng.

- Tại sao ngươi còn chưa ngủ chứ?

Tây Tây Lý xoay người hỏi.

Phi Phi thở dài:

- Tê chân.....

Tây Tây Lý chắt lưỡi nói:

- Ta cũng tê chân, cuộc tập huấn này quá ác độc, ngay cả ta và ngươi cũng suýt chịu không nổi.

Phi Phi quay đầu hỏi:

- Ừm, cho nên chuyện này có liên quan gì tới việc ngươi không về phòng mình mà tới đây chiếm giường của ta?

Tây Tây Lý mặt dày nói:

- Chúng ta ngủ chung nha, làm vậy để tăng tiến tình cảm nha, chúng ta là đồng đội, phải tương thân tương ái mới được.

- Ai muốn tương thân tương ái với ngươi.

Phi Phi trợn trắng mắt.

Tây Tây Lý nói không chút để ý:

- Ngươi nha~~

- ...

Phi Phi nhức đầu thở dài một hơi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận