Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2018: Làm Móng Tay



Linh Vận nghiêm mặt nói:

- Ta không có sợ cô ấy, nếu tính toán thì chuyện này xác thực là chúng ta không đúng.

- Vâng.

Phượng Nhi vội vàng gật đầu.

- Cha ta còn muốn hợp tác với thành Huyền Vũ, hơn nữa rất có thể là hợp tác lâu dài, mua sắm vật liệu ở đây.

Linh Vận lắc đầu, thanh thúy nói:

- Vì một chuyện nhỏ, không cần thiết xích mích.

Phượng Nhi cúi đầu, tự ti nói:

- Ta hiểu rồi, vẫn là điện hạ suy nghĩ lâu dài.

- Ngươi còn nhỏ, không hiểu được những chuyện này cũng rất bình thường.

Linh Vận tỏ vẻ ông cụ non mà phất tay.

-...

Trong lòng Phượng Nhi trợn trắng mắt, tuổi thật của mình đã có thể làm bà cố của cô ta rồi, ở đó mà còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Đoàn người băng qua vài con phố, đi tới trước mặt Trung tâm Huyền Vũ, khi nhìn thấy bảng hiệu trên cửa thì biết không tìm sai địa phương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Linh Vận kích động đi vào đại sảnh, đặt một phòng xép xa hoa ở trước quầy, Phó Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác thì đặt phòng bình thường.

Sau khi đăng ký tin tức xong xuôi, mọi người đi theo nhân viên phục vụ đến Thang Vận Chuyển.

- Oa, thật thần kỳ!

Ma Pháp Sư đi theo thấp giọng thán phục, vươn tay sờ soạng Thang Vận Chuyển.

Mấy phút sau, Linh Vận tiến vào phòng xép xa hoa ở tầng cao nhất, đứng trước cửa sổ lưu ly, có thể nhìn thấy phân nửa Thành Buôn Bán.

- Tầm nhìn thật tốt.

Cô cảm thán một tiếng.

Phòng xép này có bốn gian phòng nhưng hiện tại chỉ có nàng và Phượng Nhi ở.

Phượng Nhi hỏi:

- Công chúa điện hạ muốn nghỉ ngơi hay là ra ngoài đi dạo một chút?

Vừa rồi cô đã thử liên lạc Lam chấp sự nhưng vẫn không thể liên lạc được, cho nên muốn đi ra ngoài thăm dò một chút, biết đâu có thu hoạch bất ngờ.

Linh Vận quay đầu cười tươi như hoa nói:

- Ta muốn đi dạo, ta muốn đi xem phim, xem kịch, chơi bida và cầu lông...

- Vâng, vậy chúng ta đi chơi.

Phượng Nhi gật đầu.

Hai người thu dọn một chút, đặt hành lý ở trong phòng rồi xoay người rời đi.

Ngoài cửa, Phó Kỵ Sĩ Trưởng và những người khác đang đứng chờ, thấy Linh Vận đi ra thì vội vã đi theo hộ tống.

Đoàn người đi xuống lầu đi ra ngoài, đi dạo khắp nơi dựa vào trực giác, khi đi đến Rạp Chiếu Phim thì trên người nhóm Kỵ Sĩ và Ma Pháp Sư đã treo đầy túi mua sắm.

-...

Phó Kỵ Sĩ Trưởng nhìn một đống túi lớn túi nhỏ, khóe mắt không khỏi co giật một cái, nếu công chúa còn tiếp tục đi dạo nữa thì ngay cả hắn cũng phải hỗ trợ xách đồ.

- Rạp Chiếu Phim!

Đôi mắt đẹp của Linh Vận sáng lên, vội vàng lôi kéo Phượng Nhi chạy vào.

Phó Kỵ Sĩ Trưởng thấy thế ngược lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

…………

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa bước vào trong thư phòng.

Mục Lương ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi:

- Hi Bối Kỳ đi rồi à?

- Mới vừa đi không bao lâu.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

Sau khi chuẩn bị một ngày, Hi Bối Kỳ và Hi Đức Vưu Kỳ cưỡi phi thuyền vận chuyển cỡ trung rời đi thành Huyền Vũ.

- Ừm.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Cô đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh anh, trêu đùa hỏi:

- Ngươi không sợ nàng ấy một đi không trở lại sao?

Mục Lương nghe vậy cười khẽ vài tiếng, hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng à?

- Hình như... Không thể nào cho lắm.

Nguyệt Thấm Lan cười một tiếng.

Cô biết Hi Bối Kỳ thích thành Huyền Vũ đến mức nào, huống chi ở đây còn có Mục Lương, cô gái Ma Cà Rồng không thể nào không trở lại.

Anh ôn hòa hỏi:

- Nhóm của Hi Sắt thì sao, bọn họ đang làm gì thế?

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã trả lời:

- Các cô ấy đang chuẩn bị cho việc khảo hạch vào Bộ Đội Đặc Chủng U Linh, chắc đang rất bận rộn.

Mục Lương lại hỏi:

- Vậy còn cô gái tên Vân Vân thì sao?

- Ta không biết, chắc cũng đang huấn luyện.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu, nghi ngờ hỏi:

- Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ ngươi có chuyện gì muốn các cô ấy đi làm à?

Mục Lương giải thích:

- Ừm, ta muốn biết bên trong Thánh Thành có những ai, tốt nhất là có được một phần tài liệu cặn kẽ.

Nguyệt Thấm Lan bừng tỉnh, đề nghị:

- Chuyện này ngươi nên đi hỏi Tân Tây, ta nghĩ bà ấy sẽ biết nhiều hơn nhóm của Hi Sắt!

- Ngươi nói có lý.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh nhìn về phía Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:

- Vậy chuyện này giao cho Vân Vân và Tân Tây đi, tư liệu càng cặn kẽ càng tốt.

Nguyệt Thấm Lan đồng ý, sau đó tò mò hỏi:

- Ngươi muốn làm gì vậy?

- Làm một cuộc làm ăn.

Anh cười thần bí.

- Làm ăn về cái gì?

Nguyệt Thấm Lan hỏi tới.

Mục Lương giải thích:

- Có rất nhiều người trên hòn đảo kia muốn rời đi, nhưng bọn hắn lại không có nhiều tinh thạch ma thú, chúng ta chỉ có thể xuống tay từ người nhà của bọn họ.

Bên trong Thánh Thành có rất nhiều người từng là thành chủ, quý tộc, vương quốc hoặc lão tổ một tộc, người có gia thế hiển hách không ít.

Nguyệt Thấm Lan chợt hiểu ra, hỏi:

- Ý của ngươi là muốn bọn họ trả tiền thù lao, sau đó sẽ mang người từ trong Thánh Thành ra ngoài?

- Đúng vậy.

Mục Lương gật đầu đáp.

- Ta hiểu rồi.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, càng xem Mục Lương càng cảm thấy hắn giống gian thương.

- Khụ khụ... Ánh mắt của ngươi là gì thế hả?

Mục Lương tức giận nói.

Cô cười một tiếng, ưu nhã nói:

- Không có gì, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Mục Lương giơ tay nhéo má Nguyệt Thấm Lan, xúc cảm rất tốt, giống như có thể bóp ra nước.

Cô giận trách:

- Bị ngươi bóp đỏ rồi.

Cô nắm lấy bàn tay của Mục Lương rồi nhẹ nhàng đẩy ra xa.

Ánh mắt của anh rơi xuống bàn tay của cô, phát hiện có vài ngón tay bị nứt móng, hỏi:

- Móng tay của ngươi bị làm sao vậy?

- Không có gì đâu, ta bất cẩn va quẹt đâu đó khi đang dò xét Vệ Thành thôi.

Nguyệt Thấm Lan nói không chút để ý.

Khi cô kiểm tra tài liệu kiến trúc thì móng tay vô tình bị rạch qua.

Mục Lương nói với giọng đáng tiếc:

- Bàn tay xinh đẹp như vậy bị nứt móng rất đáng tiếc.

- Chỉ cần cắt bỏ thì tốt rồi.

Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.

Mục Lương nghĩ tới điều gì đó, lắc đầu nói:

- Không cần đâu, chỉnh sửa một chút rồi gắn móng tay giả lên là tốt rồi.

Nói tới đây, anh dường như vừa tìm được con đường kiếm tiền mới.

- Móng tay giả?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

- Để ta làm cho ngươi xem.

Mục Lương kéo tay của Nguyệt Thấm Lan lại gần, dùng lưu ly tạo ra một cây giũa, mài mòn phần móng tay bị nứt của đối phương.

Tuy anh chưa từng sơn móng tay nhưng kiếp trước từng tò mò đứng quan sát toàn bộ hành trình ở một cửa tiệm ven đường, đứng trọn cả nửa giờ đồng hồ.

Nguyệt Thấm Lan tò mò nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện Mục Lương chăm chú sửa móng tay cũng rất có một loại hấp dẫn khác.

Anh cẩn thận chỉnh sửa móng tay cho cô gái ưu nhã, sau đó lại dùng lưu ly tạo thành móng tay giả có độ dài thích hợp, cuối cùng dùng tơ nhện trong suốt dán nó lên trên móng tay thật.

Sau khi dán móng giả thì Mục Lương lại điều chỉnh hình dạng tổng thể, móng tay nhọn dài hai centimet càng khiến cho ngón tay của Nguyệt Thấm Lan có vẻ càng thon dài hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận