Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ - Chương 3182: Đều là tiểu đệ của ngươi. « 1 càng ». (length: 7773)

"Vù vù ~~~"
Bộ lạc Rothen, bên cạnh hồ lớn.
Mục Lương nắm tay Ly Nguyệt, chuẩn bị đi vào trong hồ xem xét.
"Anh anh anh ~~~"
Tiếng Nạp Thụy Thú kêu vang lên, vội vã từ phòng Lưu Ly chạy ra, giống như một tia chớp màu lam lao đến bên cạnh chủ nhân.
"Không ngủ à?"
Mục Lương buồn cười liếc Nạp Thụy Thú một cái.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú lắc đầu, giọng non nớt kêu hai tiếng.
"Nó cũng muốn đi cùng."
Ly Nguyệt dịu dàng nói.
Mục Lương ôn nhu nói: "Vậy cùng đi, tình hình đáy hồ nó cũng khá quen thuộc."
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú khẽ nhếch miệng, tỏ vẻ rất vui.
"Đi thôi."
Mục Lương phất tay, Nạp Thụy Thú nhảy xuống hồ.
Ly Nguyệt bị hắn kéo đi vào hồ, nước hồ bị một lực vô hình ngăn lại ở bên ngoài cơ thể, cơ thể và nước hồ có một khoảng hở một centimet.
"Hoa lạp lạp ~~~"
Hai người rơi xuống đáy hồ, Nạp Thụy Thú bơi lượn bên cạnh, động tác linh hoạt nhanh nhẹn, dẫn hai người xuống sâu dưới đáy hồ.
"Ông ~~~"
Nguyên tố ánh sáng tụ lại, chiếu sáng cảnh vật xung quanh hai người.
Nước hồ rất trong, tầm nhìn đạt được năm sáu thước, rất nhiều đàn cá nhỏ bơi qua bơi lại, không hề sợ hãi khi thấy Mục Lương và Ly Nguyệt xuất hiện. Ly Nguyệt đánh giá cảnh vật xung quanh, thấy bọt khí từ đáy hồ nổi lên, còn có nhiều loài thủy thực vật đung đưa theo dòng nước.
Mục Lương tiện tay hái một chiếc lá, cầm lên thấy lạnh buốt, không có giá trị dược dụng.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú tiếp tục bơi về đáy hồ, tầm nhìn bắt đầu giảm xuống, nguyên tố ánh sáng nhanh chóng tăng cường, làm cho tầm nhìn lại được cải thiện.
"Hồ này sâu thật."
Mục Lương ôn nhu nói.
"Đúng vậy, không nhìn thấy ánh sáng phía trên nữa."
Ly Nguyệt ngước đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu đã tối đen như mực. Mắt Mục Lương lóe lên, nắm tay người phụ nữ tóc bạc tăng tốc độ xuống, đến khi chìm xuống ngàn mét mới hoàn toàn chạm đáy.
Đáy hồ nhiều bùn, thảm thực vật dưới nước cũng rất nhiều, chỉ có điều màu sắc đều ảm đạm không ánh sáng, giống như bị phủ một lớp bụi.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú kêu vài tiếng, dùng móng vuốt đào lớp bùn đáy hồ, đào lên một gốc rễ cây thủy sinh.
"Nó đang làm gì vậy, tìm ăn à?"
Ly Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Không biết."
Mục Lương lắc đầu, chờ đợi động tác tiếp theo của Nạp Thụy Thú.
Nạp Thụy Thú động tác nhanh nhẹn, lại đào ra vài gốc rễ cây thủy sinh, trên đó có những củ tròn cỡ hạt dẻ.
"Anh anh anh ~~~"
Nó ôm những củ tròn vừa hái được đến trước mặt Mục Lương, đưa cho hắn như tặng bảo vật.
"Cho ta?"
Mục Lương ngạc nhiên nhận lấy củ tròn trên móng vuốt nhỏ của Nạp Thụy Thú.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú đáng yêu gật đầu, khẽ há miệng có thể thấy khoang miệng màu hồng nhạt.
Mục Lương nghe được Ngôn Tử mảnh vụn đánh giá củ tròn, vỏ ngoài màu xám nâu rất cứng, dùng sức bóp cũng có thể nát.
"Có ăn được không?"
Ly Nguyệt hỏi.
"Thử xem là biết."
Mục Lương nói, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn nước sạch, rửa sạch củ tròn. Ngón tay hắn dùng sức bóp, củ tròn nát ra, lộ ra phần thịt trắng sữa bên trong, còn có chất lỏng màu trắng chảy ra.
Mục Lương nếm thử chất lỏng màu trắng, có vị ngọt, cơ thể không phản ứng, nghĩa là không độc. Hắn bóp nát lớp vỏ màu nâu, đưa phần thịt trắng sữa vào miệng.
"Răng rắc ~~~"
Mục Lương nhai miếng thịt, giống như đang ăn lê, nước ngọt ngào tràn ngập trong miệng.
"Vị ngon thật."
Hắn có chút kinh ngạc.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú lại đào thêm mấy củ tròn, móng vuốt nhỏ dùng sức bẻ đôi, lấy phần thịt trắng sữa nhét vào miệng, ăn rất ngon lành.
"Ngươi nếm thử."
Mục Lương bóp nát phần còn lại, đưa phần thịt trắng sữa vào miệng cô gái tóc bạc. Ly Nguyệt nếm miếng thịt, nước ngọt tràn ra, giải khát lại thêm hương vị đậm đà.
"Ngon."
Nàng vui vẻ nói.
"Thích thì đào một ít về trồng."
Mục Lương dịu dàng nói.
Ly Nguyệt ôn nhu nói: "Ừ ừ, có thể dùng ép nước, hoặc bán làm hoa quả, nếu số lượng ít thì bán giá cao cho người giàu có."
Mục Lương kinh ngạc nhìn người phụ nữ tóc bạc, trêu ghẹo nói: "Ngươi nên theo Hồ Tiên, đầu óc kinh doanh tốt lắm."
"Không thích, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi."
Ly Nguyệt lắc đầu nói, Mục Lương mềm lòng, cúi đầu hôn cô gái tóc bạc.
"Anh anh anh ?"
Nạp Thụy Thú nghiêng đầu, trong miệng vẫn nhai củ tròn.
Mục Lương mím môi, Ly Nguyệt cúi đầu không nói.
"Chúng ta xuống dưới đào ít thực vật này đi."
Hắn ôn nhu nói.
"Được."
Ly Nguyệt gật đầu.
Mục Lương chạm đáy hồ, giơ tay thi triển năng lực, một mảng lớn bùn đất và cây thủy sinh bị đào lên, một tia ý thức đưa toàn bộ vào không gian.
"Anh anh anh ?"
Nạp Thụy Thú vẻ mặt nghi hoặc, đồ ăn vặt thường ngày của nó cũng biến mất rồi sao?
Mục Lương mang Ly Nguyệt tìm quanh đáy hồ, đào được bảy tám trăm gốc cây thủy sinh có củ tròn. . . .
Hắn không đào hết tất cả cây thủy sinh, mà để lại một phần, một thời gian ngắn sau chúng sẽ mọc đầy đáy hồ.
"Ào ào ~~~"
Động vật sống dưới hồ phát hiện Mục Lương và Ly Nguyệt, đứng từ xa không dám đến gần.
"Anh anh anh"
Nạp Thụy Thú nhìn mấy cái bóng đen kia, móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng khua lên.
"Kẻ thù của ngươi?"
Mục Lương cười hỏi.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú lắc đầu, tỏ vẻ không phải.
"Ào ào ~~~"
Các con vật khác phát hiện Nạp Thụy Thú, đồng loạt bơi đến.
Chúng có loài giống cá, có loài giống rắn nước, đều là những sinh vật cấp ba cấp bốn.
Ly Nguyệt ôn nhu nói: "Xem ra là bạn bè."
Chỉ thấy Nạp Thụy Thú khua móng vuốt nhỏ, vỗ vào đầu các con vật, trông giống như đại ca đang dạy dỗ đàn em.
Mục Lương đáy mắt lộ vẻ cười, với năng lực trời phú của Nạp Thụy Thú, thu phục được một đám đàn em cũng chẳng có gì lạ.
"Anh anh anh ~~~"
Móng vuốt nhỏ của Nạp Thụy Thú rất nhanh nhẹn, con vật nào nó cũng vỗ một cái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ly Nguyệt, các con vật đều gật đầu chào Mục Lương, tỏ vẻ cung thuận.
"Có ý, đều là đàn em của ngươi."
Mục Lương thấy buồn cười.
Nhìn thì không có năng lực gì mới lạ, không thể tăng thêm giới hạn sức mạnh, cũng không thuần dưỡng thu phục, dù sao chi phí nuôi nấng sẽ rất lớn.
Nạp Thụy Thú ngước cái đầu nhỏ, giọng non nớt kêu lên.
"Ngươi chơi với bọn chúng đi, tối nhớ về đấy."
Mục Lương xoa đầu Nạp Thụy Thú.
"Anh anh anh ~~~"
Nạp Thụy Thú gật gù đầu nhỏ.
"Chúng ta về thôi, đáy hồ này cũng không có gì."
Mục Lương nghiêng đầu nhìn người phụ nữ tóc bạc.
"Được."
Ly Nguyệt dịu dàng đáp lời.
Mục Lương ôm eo cô gái tóc bạc, mang theo nàng lên mặt hồ.
"Cô lỗ ~~~"
Mặt hồ nổi lên một chuỗi bọt khí, hai bóng người lơ lửng xuất hiện.
"Đại nhân đã trở về."
Linh Na ở bên bờ vui vẻ nói.
"Sao vậy?"
Mục Lương ngẩng lên nhìn thiếu nữ có vẻ mặt lo lắng.
Linh Na lo lắng nói: "Đại nhân, xin người mau cứu Ahri."
"Ahri, là ai?"
Mục Lương liếc thiếu nữ một cái.
Hắn cùng người phụ nữ tóc bạc rơi xuống đất, lực vô hình bảo vệ bên ngoài cơ thể cũng tiêu tan.
Linh Na hít sâu, quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt thành khẩn.
Ps: «1 chương »: Đang viết phần 2....
Bạn cần đăng nhập để bình luận