Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1695: Vậy Đêm Nay Chúng Ta Ăn Cái Gì?



Ly Nguyệt bẻ một cành cây mà nàng tìm thấy trong rừng và ném nó vào lửa để thiêu đốt:

- Chắc sắp trở về rồi.

- Trong biển có ánh sáng.

Ngải Lỵ Na đột nhiên hưng phấn reo lên.

Các cô gái nghe vậy nhìn về phía mặt biển nơi xa, có thể thấy rõ từng vầng sáng lớn chậm rãi lộ ra khỏi mặt biển, ánh sáng rất hiền hòa, không hề chói mắt.

- Bọn họ trở về rồi đấy.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, đuôi hồ ly sau lưng nhẹ nhàng đung đưa.

Hoa lạp ~~~

Bọt nước văng khắp nơi, hai bóng dáng lao ra khỏi mặt biển và bay về phía các cô gái.

Hi Bối Kỳ thở phào, thanh thúy hô to:

- Thành chủ đại nhân, cuối cùng các ngươi cũng trở về rồi!

- Xin lỗi, chúng ta về trễ.

Mục Lương áy náy lên tiếng, ôm eo Nguyệt Phi Nhan rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Ly Nguyệt dò xét cơ thể của Mục Lương, dịu dàng hỏi:

- Hai ngươi không bị thương chứ?

- Không có.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Vậy là tốt rồi.

Ly Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, quan tâm mà rót hai ly trà nóng đưa cho hai người.

- Có thu hoạch gì không?

Hồ Tiên đứng dậy.

Mục Lương gật đầu, nói với giọng rõ ràng:

- Ừ, vận khí rất tốt, săn được một con ma thú biển cấp 9.

Ngải Lỵ Na chớp chớp đôi mắt màu hồng, nhỏ giọng hỏi:

- Vậy đêm nay chúng ta ăn cái gì?

- Có thể ăn ma thú cấp 9 nha.

Hi Bối Kỳ nói một cách đương nhiên.

Nguyệt Phi Nhan vội vàng ngăn cản:

- Ma thú cấp 9 có kịch độc, không thể ăn được!

- A, vậy buổi tối hôm nay ăn cái gì?

Đôi mắt đẹp màu vàng kim của Hi Bối Kỳ trừng lớn.

- Yên tâm, chúng ta còn có đồ ăn khác.

Mục Lương trở tay, lấy ra cá con bị đóng băng.

- Vậy là tốt rồi.

Hi Bối Kỳ thở phào, đưa tay tiếp nhận tảng băng trong tay của anh.

Mục Lương liếc nhìn nồi nước trên bếp lửa, sau đó lấy ra nồi lẩu tự đun sôi từ trong không gian tùy thân, như vậy sẽ thuận tiện cho việc nấu nướng bữa tối.

Ngải Lỵ Na nói khẽ:

- Đại nhân làm thêm vài cái ghế và bàn đi.

- Được.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, lưu ly ngưng kết thành một cái bàn và vài cái ghế, thuận tiện chế tác vài chiếc giường.

Hi Bối Kỳ nhìn giường lớn, kinh ngạc nói:

- A, không lẽ tối hôm nay chúng ta sẽ ngủ ở bên ngoài sao?

Mục Lương cười hỏi:

- Ta có thể tạo một gian phòng cho ngươi, có muốn không?

- Không cần đâu, ta ngủ cùng với mọi người là được rồi.

Hi Bối Kỳ vội vàng từ chối, đôi mắt màu vàng óng ngó nghiêng khắp nơi.

- Cái này làm đơn giản một chút là được rồi, mau cho ta xem ma thú biển cấp 9 trông như thế nào.

Hồ Tiên vội vàng nói.

- Được rồi.

Đầu tiên là Mục Lương chế tạo ra bãi đáp mây mù trên mặt biển, sau đó mới lấy ra thi thể của Rắn Đen Chín Đầu.

Mùi máu tươi khuếch tán ra khiến Hồ Tiên cau mày, vội vàng dùng đuôi hồ ly che khuất miệng mũi.

- Thối quá, ngươi mau thu hồi nó đi.

Hồ Tiên vội vàng kêu lên.

- Đúng là rất thối.

Mục Lương bĩu môi.

Ở trong biển không ngửi được mùi của Rắn Đen Chín Đầu, không ngờ nó lại hôi tới như vậy, giống như thi thể chết hơn nửa tháng.

Anh thu lại thi thể của nó vào trong không gian tùy thân, chỉ để lại chín cái đầu rắn ở bên ngoài, anh muốn nhìn trong mấy cái đầu này có bao nhiêu viên tinh thạch ma thú.

Xoẹt~

Anh lấy ra trường đao và rạch một đường trên đầu rắn, sau đó dùng mũi dao lục lọi trong đầu nó.

Sau khi tìm tòi một hồi, bên trong cái đầu thứ nhất không có tinh thạch.

Anh lại ra tay với cái đầu rắn thứ hai, nhưng vẫn không tìm được tinh thạch.

- Nguyện vọng chín viên tinh thạch ma thú vỡ tan tành rồi.

Mục Lương bĩu môi, quay sang chém xuống cái đầu rắn thứ ba.

Sau khi xử lý hết chín cái đầu rắn thì hắn chỉ tìm được một viên tinh thạch ma thú ở cái đầu thứ năm, những cái đầu khác đều trống rỗng.

Ngải Lỵ Na tiếc nuối nói:

- Đầu của con rắn này nhìn rất màu mỡ, đáng tiếc không thể ăn được.

Hồ Tiên không biết nói gì:

-...Thối như vậy mà ngươi còn muốn ăn à?

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói:

- Thối không có nghĩa là không thể ăn nha, giống như đậu hủ thúi má Mục Lương từng nói, có khi là càng thối càng ngon.

- Phân cũng rất hôi.

Hồ Tiên nhẹ nhàng nói.

-...

Ngải Lỵ Na im lặng, thậm chí cảm thấy hơi chút ngạt thở.

- Hướng đi của đề tài này... Ai.

Mục Lương dở khóc dở cười, vội vàng thu hồi chín cái đầu rắn, đây chính là tài liệu luyện khí cực tốt.

Nguyệt Phi Nhan chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói:

- Mục Lương, không phải còn có ba quả trứng sao, lấy ra xem có thể ăn hay không?

- Được.

Mục Lương lấy ra ba quả trứng màu xám vớt được ở dưới đáy biển.

Sau khi rời khỏi nước biển, quả trứng vào tay lạnh buốt, mặt ngoài bóng loáng, không hề có chút tì vết.

- Ta mang theo cà chua, có thể làm trứng xào cà chua nha.

Ly Nguyệt nói khẽ.

- Đừng nóng vội, nhìn có thể ấp nở nó hay không?

Mục Lương muốn ấp trứng nở, xem có thể thuần dưỡng được hay không?

Ngải Lỵ Na thầm nói:

- Vậy thì chúng ta không ăn, chờ đến khi nó nở ra thì đã có độc rồi.

- Nhưng cái này nên ấp nở như thế nào?

Nguyệt Phi Nhan tò mò hỏi.

- Không biết, trở về rồi tính sau.

Mục Lương nói rồi thu hồi ba quả trứng vào trong không gian tùy thân.

Ngải Lỵ Na và những người khác thấy thế, đành phải đi hỗ trợ chuẩn bị bữa tối, mổ bụng cá đã rã đông, làm sạch mang và vảy cá, sau đó cho một phần vào nồi để hầm.

Phần cá còn lại thì dùng nĩa lưu ly đâm qua rồi nướng trên đống lửa, thỉnh thoảng lật mặt rồi rắc gia vị để khử mùi tanh.

- Các ngươi đi tham quan đảo chưa?

Mục Lương đi tới bên cạnh Hồ Tiên rồi ngồi xuống.

Hồ Tiên quyến rũ nói:

- Chưa đâu, sợ ngươi trở về không tìm thấy chúng ta.

- Ừ, vậy thì ngày mai chúng ta vào trong đảo xem.

Mục Lương ôn hòa nói.

Hồ Tiên phân tích nói:

- Đảo này không lớn, chắc bên trong không có ma thú cấp cao.

- Không nhất định phải tìm ma thú, coi như đi du lịch cũng được.

Mục Lương nhẹ nhàng nói.

Anh thấy trên đảo có rất nhiều cây xanh, chắc có thể tìm được chủng loại mới để thuần dưỡng.

- Ta nghe lời ngươi.

Hồ Tiên mỉm cười.

- Có thể ăn tối rồi!

Ly Nguyệt quay đầu hô một tiếng.

Nồi cá hầm nóng hổi được bưng lên bàn, Ngải Lỵ Na cũng mang cá nướng tới rồi bày trước mặt mọi người.

- Cái này có thể ăn sao?

Hồ Tiên nhìn từng con cá nướng đen sì trên bàn rồi lại nhìn về phía cô gái tóc hồng với vẻ mặt hoài nghi.

Ngải Lỵ Na đỏ mặt nói:

- Ta nướng hơi quá tay nên đen một chút thôi, hương vị có lẽ không đến nỗi nào đâu.

Hồ Tiên lùi ra phía sau một bước, ra hiệu nói:

- Vậy ngươi nếm trước đi.

- Hừ, ăn thì ăn.

Ngải Lỵ Na bĩu môi, đưa tay cầm lên một con cá nướng.

Cô đưa cá tới gần ngửi thử, mùi than khét xộc vào mũi.

-...

Cổ họng của Ngải Lỵ Na giật giật, nàng thử cắn một miếng, đầu tiên là đắng, sau đó là chát chát.

Cô ngậm thịt cá, cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Ăn rất ngon, các ngươi mau nếm thử đi.

- Ngươi nuốt trước đi rồi nói sau.

Hồ Tiên trợn trắng mắt với cô gái tóc hồng.

- Ọe ~~~

Ngải Lỵ Na vừa định nuốt thịt cá xuống thì không nhịn được nôn toàn bộ ra ngoài, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Mục Lương.

- Thôi thôi, ngươi đừng cố ăn nữa.

Mục Lương dở khóc dở cười, tính sai rồi, anh không nên để Ngải Lỵ Na xuống bếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận