Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1367: Phô Trương Thanh Thế



Lôi Đức mở miệng hỏi một lúc ba câu:

- Ta rất tò mò, các ngươi đi vào kênh Sương Mù làm gì? Bên trong có cái gì? Và tại sao các ngươi còn sống để đi ra?

Mậu Đạt nhếch môi, trong giọng đậm chất bi thương, nhưng lại nhe răng cười nói:

- Ngươi hỏi nhiều quá, những thứ không cần biết tốt nhất đừng nên hỏi, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

Sắc mặt Lôi Đức biến đổi, trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc, chẳng lẽ trong chuyện này có bí mật?

- Lão Đại, coi như ta xin ngươi đi.

Dã Phó run rẩy nói.

Lôi Đức tức giận hừ một tiếng, lại bực bội nói:

- Phế vật, với loại tính nết này của ngươi, mà dám làm hải tặc?

- Lão Đại, ta chỉ vì lợi ích của ngài, không nên mạo hiểm thì đừng cố xông vào.

Đôi mắt của Dã Phó vừa chuyển, hắn lại tiếp tục nói:

- Bên ngoài còn có người của Phong Đạt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, sao không để cho bọn họ rời đi, làm rõ tình huống của Phong Đạt?

- Kiến nghị này rất hay.

Lôi Đức nhướng mày, đoàn hải tặc Phong Đạt vẫn làm cho hắn cảm thấy kiêng kị. Hắn do dự một chút, rồi phất tay nói:

- Để cho bọn họ rời đi.

Đoàn hải tặc Phong Đạt mới là nguyên nhân khiến cho Lôi Đức không dám động thủ, làm không cẩn thận sẽ lộ sơ hở khiến những tên kia tóm được, nếu không, hắn đã sớm ra tay công kích ba chiến thuyền trước mắt.

Trong lòng Mậu Đạt vừa động, tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng cũng buông xuống hơn phân nửa, nhưng hắn không dám hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Hắn chỉ xụ mặt, rồi quay đầu lại hô lớn nói:

- Đi tới.

- Vâng!

Đám người Kha Đa Lạp đáp lời, sau đó vội vàng buông buồm, khống chế bánh lái đi về phía trước.

Ba chiến thuyền lớn và thuyền hải tặc của Lôi Đức song song lướt qua, mọi người hai bên đều khẩn trương, đứng ở trên thuyền nhìn về xa xa, hiện rõ sự kiêng kị đối phương trong đáy mắt

Trên boong tàu, Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp, cô cũng đang đánh giá thuyền hải tặc, trong lòng hơi hiểu ra một chút.

Cô dựa vào vòng bảo vệ, nhìn chăm chú vào khoảng cách giữa thuyền bên họ và thuyền hải tặc bên kia càng ngày càng xa, nhỏ giọng nói:

- Vùng đất mới cũng không thái bình.

Hơn mười phút sau, sau khi thuyền hải tặc và tàu của đội mạo hiểm rớt ra một khoảng cách an toàn, mọi người trên thuyền mới thở phào nhẹ nhõm.

Kha Đa Lạp thở dài, kích động nói:

- Làm ta sợ muốn chết, cũng may đội trưởng thông minh, không dẫn phát xung đột.

- Ha ha... Đội trưởng vẫn luôn thông minh.

Đại Tề vui lòng khen ngợi.

- Bớt ba hoa, chúng ta mau rời đi thật xa.

Mậu Đạt cười mắng một câu, nhưng trong mắt có một tia đắc ý.

- Tiếp theo cũng không thể thả lỏng được, trên biển không chỉ có một đoàn hải tặc này đâu.

Kha Đa Lạp lộ ra vẻ mặt ưu sầu.

Đại Tề hừ lạnh nói:

- Sau khi ngành hàng hải ngày càng phổ biến, hải tặc càng ngày càng nhiều.

- Cẩn thận một chút, sẽ không có việc gì.

Mậu Đạt trầm tĩnh lại., sau đó hắn phất tay hô to:

- Mau, dùng tốc độ cao nhất đi tới.

- Vâng!

Người của đội mạo hiểm phấn chấn lên.

Bọn họ hiểu, chỉ cần trở lại đất liền, sau đó mang tất cả hàng hóa trên thuyền bán đi, có thể kiếm được đầy bát đầy bồn.

Tuyết Cơ nhìn một hồi, sau đó lặng yên không một tiếng động trở lại bên trong khoang thuyền, kể lại những chuyện hôm nay mắt thấy tai nghe thông qua Trùng Cộng Hưởng truyền trở lại cho thành Huyền Vũ.

- Ta đã đi vào vùng đất mới, bầu trời ở bên này đẹp hơn chỗ chúng ta nhiều lắm, nước biển cũng xanh hơn...

- Bên này có rất nhiều hải tặc, vừa rời khỏi kênh Sương Mù đã gặp, nhưng hình như đối phương có chút kiêng kị, không hề ra tay.

Tuyết Cơ thấp giọng báo cáo, sau khi nghe Tiểu Mật vừa nhắc lại vừa ghi chép vào sổ, lại quan tâm hỏi sự an nguy của cô.

Tiểu Mật ôn nhu hỏi nói:

- Tiểu thư Tuyết Cơ, bây giờ ngươi có an toàn không?

Tuyết Cơ nhỏ giọng nói:

- Ta không sao, hiện tại rất an toàn.

- Vậy là tốt rồi.

Ba Phù thanh thúy nói:

- Đúng rồi, thành Huyền Vũ đã tiến vào kênh Sương Mù.

- Thật sao?!

Tuyết Cơ lộ vẻ mặt vui mừng.

- Vâng, nhưng chúng ta phải ở lại trong kênh Sương Mù khoảng mười ngày.

Ba Phù yếu ớt nói.

- A, vì sao vậy?

Tuyết Cơ nhíu mày.

Mặc dù tốc độ của đoàn thuyền Mậu Đạt khá nhanh, nhưng không thể nhanh bằng Huyền Vũ được, tại sao phải nghỉ ngơi mười ngày chứ?

Ba Phù lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng, là thành chủ đại nhân nói.

- Được rồi...

Tuyết Cơ bất đắc dĩ gật đầu.

Cô liếc mắt nhìn cửa khoang thuyền một cái, thấp giọng nói:

- Được rồi, ta phải ngắt liên lạc, nói lâu quá dễ dàng gặp chuyện không may.

- Được.

Ba Phù lên tiếng, chủ động gián đoạn trò chuyện.

Tuyết Cơ lại ở trong khoang thuyền ngây người một hồi, mới cất bước đi ra ngoài, quan sát động tĩnh bên ngoài.

Trên boong tàu, đám người Đại Tề khống chế buồm, điều chỉnh phương hướng đi tới.

Trên cột buồm, đôi mắt Kha Đa Lạp híp lại, hắn nhìn thấy trên mặt biển xa xa xuất hiện mấy chiến thuyền lớn. Hắn lại nhìn một hồi, sau khi thấy rõ cờ xí trên thuyền, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

Hắn cúi đầu kinh hoàng hô:

- Không tốt, lại có thuyền hải tặc!

Con ngươi Mậu Đạt nở tro:

- Cái gì?

- Lại có thuyền hải tặc, so với hai con thuyền bên ngoài gió lốc còn lớn hơn.

Sắc mặt Kha Đa Lạp trắng bệch nói.

- Vòng qua, lập tức vòng qua!

Mậu Đạt gấp giọng nói.

- Khoang lái, dùng tốc độ cao nhất vòng qua bọn họ đi.

Đại Tề la to lên.

Đạp đạp đạp…

Nhóm thuyền viên đều bận rộn lên, không ai còn dám thả lỏng nữa, trong lòng mỗi người đều cực kỳ lo lắng.

Trên thuyền chỉ có một mình Bách Biến Ma Nữ vẫn tỏ thái độ nhàn nhã, bàng quan nhìn mọi việc một màn này.

Cô chẳng hoảng chút nào, dù hải tặc tấn công đội tàu mạo hiểm, cô cũng có thể lợi dụng khôi giáp U Linh tránh né thương tổn, thậm chí trốn được lên thuyền hải tặc, chỉ cần có thể an toàn đến lục địa là được rồi.

May mà tàu của đội mạo hiểm có Kha Đa Lạp, cho nên từ rất sớm bọn họ đã phát hiện được thuyền hải tặc, và trước tiên lựa chọn lẩn tránh.

Tới khi đối phương phát hiện ra đội tàu mạo hiểm kia, bọn họ đã chạy rất xa rồi, đây là cái lợi khi có quan sát viên có năng lực Thiên Lý Nhãn. Lúc trước khi vừa rời khỏi kênh Sương Mù đã gặp được hải tặc, bọn họ cũng không còn cách nào khác, dù sao ngay cả Thiên Lý Nhãn cũng không có cách nào nhìn được xuyên qua sương mù trong Kênh Sương Mù.

- Làm ta sợ muốn chết.

Kha Đa Lạp chống tay lên đài quan sát, tim hắn thiếu chút nữa đã nhảy lên cổ họng rồi.

Mậu Đạt truyền mệnh lệnh:

- Lại tránh xa thêm một chút, sau đó mới điều chỉnh phương hướng đi tới.

- Vâng!

Nhóm thuyền viên hưng phấn đáp lời.

……….

Cộc cộc cộc…

- Thành chủ đại nhân.

Tiểu Tử gõ vang cửa thư phòng.

Trong thư phòng, Mục Lương ngẩng đầu nói:

- Tiến vào đi.

Tiểu Tử đẩy cửa vào, cung kính nói:

- Đại nhân, tiểu thư Già Lạc phái người qua mời ngài tới đó xem.

- Có chuyện gì không?

Mục Lương bình thản hỏi.

Tiểu Tử mềm nhẹ nói:

- Chuyện có liên quan tới phi thuyền vận chuyển loại nhỏ.

- Ta đã biết, chờ một chút sẽ đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng, vì anh đang bận phê duyệt một ít văn kiện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận