Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1471: Linh Khí Đồ Dùng Hằng Ngày



Mục Lương cầm dao lên và bắt đầu gia công tài liệu hung thú.

Anh chạm khắc hoa văn trên xương hung thú, sau đó lại tạo dựng mạch lộ hoàn chỉnh, cuối cùng khảm nạm ba viên tinh thạch hung thú lên trên.

Mục Lương vươn tay ra, một giọt máu ngưng tụ ở đầu ngón tay và nhỏ xuống tinh thạch hung thú, bắt đầu tiến hành khải linh.

Xương hung thú phát ra ánh sáng màu trắng sữa rồi khuếch tán ra như gợn sóng, hoa văn bên trên lấp lóe giống như là đang hô hấp.

Ông ~~~

Tia sáng bắn ra bốn phía, ngay sau đó lại rút về trong xương hung thú, ba viên ma thú tinh thạch càng lấp lánh hơn trước.

Ly Nguyệt hỏi với giọng không quá xác định:

- Đây là một... cây gậy linh khí?

- Đây là gậy chống...

Mục Lương co giật khóe miệng.

Sở dĩ anh muốn chế tác gậy chống vì tìm được linh cảm từ cửa hàng ma cụ ở thành Tát Luận.

Cửa hàng kia còn có bán ma cụ gậy chống sơ cấp, giúp người sử dụng có thể đi lại dễ dàng hơn.

- Nó có tác dụng gì?

Ly Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

- Thử một chút thì sẽ biết.

Mục Lương nói xong rồi cầm lấy gậy chống, xoay người đi đến một chỗ rộng rãi và trống trải.

Anh hơi chuyển động suy nghĩ, tay ấn lên tinh thạch hung thú bên trên gậy chống.

Ông ~~~

Tinh thạch hung thú tỏa sáng, gậy chống lập tức dựng đứng và lơ lửng trên không cách mặt đất mười centimet, một tầng gợn sóng vô hình bao trùm lấy Mục Lương.

Ngay sau đó, anh cũng lơ lửng cách mặt đất mười centimet.

Khóe môi của anh giương lên, cười nói:

- Xem ra phỏng đoán của ta đã thành sự thật.

Mục Lương chống gậy đi về phía trước, gậy chống lập tức mang anh bay tới trước, tốc độ di chuyển không nhanh nhưng cũng nhanh hơn người bình thường đi bộ một chút.

- Mục Lương, cái này là linh khí phi hành phải không!?

Ly Nguyệt kinh ngạc thốt lên.

- Có thể coi là như vậy, tốc độ chậm chạp, tương đối gân gà.

Mục Lương quay đầu cười nói.

Linh khí gậy chống cho phép những người có đôi chân không thuận tiện di chuyển cách mặt đất, nhưng vì tốc độ quá chậm nên nó chỉ có thể làm phương tiện giao thông thường ngày.

Ly Nguyệt tán đồng nói:

- Đúng là rất chậm, còn không nhanh bằng lúc ta chạy đâu.

- Ừ, gậy chống này chỉ có thể di chuyển một người, phù hợp với những quý tộc có hai chân không thuận tiện.

Mục Lương nói với giọng rõ ràng.

Gậy chống xem như linh khí trung cấp, giá thị trường chắc chắn sẽ không thấp, dù sao thì nó vốn dĩ được chế tác dành cho giới quý tộc, bọn hắn không thiếu kim tệ và ma thú tinh thạch.

- Vậy ngươi muốn định giá như thế nào?

Ly Nguyệt nói khẽ.

Mục Lương suy nghĩ một chút, ôn hòa nói:

- Một cây một viên tinh thạch ma thú cấp 6, ngươi thấy thế nào?

- Dù sao cũng là linh khí trung cấp, cái giá này không đắt.

Ly Nguyệt nhớ lại giá bán ma cụ, cảm thấy gậy chống của Mục Lương tốt hơn nhiều, tự nhiên là có thể định giá cao hơn một chút.

Anh chậm rãi gật đầu nói:

- Ừ, vậy để Lê Tuyết và Lê Nhã học cách chế tác rồi làm thêm vài cây gậy chống nữa.

- Được rồi, ta đi gọi các cô ấy tới.

Ly Nguyệt xoay người muốn rời đi.

- Đừng nóng vội, ta vẫn một số ý tưởng khác, làm hết rồi lại nói luôn một thể.

Mục Lương phất tay.

Anh thả gậy chống xuống, kéo qua một trang giấy trắng rồi cầm bút lên bắt đầu tô tô vẽ vẽ.

Anh dự định mở một cửa hàng Linh khí ở Phố Buôn Bán, chuyên môn bán Linh khí, như vậy chủng loại Linh khí bình thường cần phải phong phú hơn một chút.

Trước mắt chỉ có tủ lạnh, điều hoà không khí và gậy chống, như vậy quá ít ỏi.

Ly Nguyệt đề nghị:

- Mục Lương, ngươi có thể cải tiến xe đạp nha, biến nó thành linh khí cuộc sống rồi đem đi bán.

- Có lý, ngươi nhắc ta mới nhớ!

Đôi mắt đen nhánh của Mục Lương sáng lên.

Ở thành Tát Luận, hắn chỉ thấy có xe thú và xe kéo, hơn nữa số lượng đều rất ít.

Xe kéo cũng giống như xe kéo ở kiếp trước, chỉ khác ở chỗ người kéo là nô lệ.

- Có thể thử xem.

Mục Lương cúi đầu xuống, tiếp tục viết viết vẽ vẽ.

…………

Đạp đạp đạp…

Lợn Tám Răng Nanh kéo xe thú dừng lại phía trước khu Trung Ương, Ngôn Băng bước từ trên xe xuống dưới, bước nhanh vào trong.

- Đội trưởng Ngôn Băng!

Trước cổng lớn Trung Ương, A Thanh và A Mạn vừa thay phiên công việc, thấy Ngôn Băng đi tới, lập tức nâng tay lên chào theo nghi thức quân đội.

Cô dừng chân lại, nghiêng đầu hỏi:

- Thành chủ đại nhân đã trở lại chưa?

A Thanh đáp lại:

- Đại nhân đã trở lại.

- Được.

Ngôn Băng lại tiếp tục bước nhanh về phía Cung điện.

Cô đi thẳng tới tầng tám, gỡ xuống mũ giáp để cho tóc ngắn màu tím xoã tung ra.

- Tiểu thư Ngôn Băng đã trở lại.

Bên trong cung điện, Tiểu Tử cất tiếng mềm mại chào hỏi.

Ngôn Băng gật đầu đáp lại lời của cô rồi nhẹ giọng hỏi:

- Thành chủ đại nhân đang ở đâu?

Tiểu Tử ôn nhu nói:

- Đại nhân đang ở trong phòng làm việc, đã vào đó được ba bốn giờ rồi.

- Ta qua đó tìm ngài ấy.

Ngôn Băng xoay người đi thẳng tới phòng làm việc.

Cô đưa tay đang muốn gõ cửa, thì cửa phòng được người đẩy từ bên trong ra.

Ken két...

Ly Nguyệt với khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ xuất hiện, cô và cô gái tóc tím bốn mắt nhìn nhau.

Ngôn Băng chớp chớp con ngươi màu tím, kinh ngạc hỏi:

- Tại sao mặt ngươi đỏ như vậy?

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt mơ hồ một chút, nhưng ngay sau đó cô đã trấn định được ngay và nói:

- Có lẽ do không khí trong phòng làm việc hơi ngột ngạt.

Nói thì nói như vậy nhưng trong đầu cô lại không tự chủ được bắt đầu hiện lên một đoạn hình ảnh, Mục Lương kéo tay cô, hai người từ từ tới gần. Kỳ thực đó mới là nguyên nhân khiến khuôn mặt Ly Nguyệt đỏ bừng.

Cô gái tóc tím lộ ra sự nghi ngờ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa, thăm dò hỏi:

- Mục Lương đang bận ư?

- Vào đi.

Âm thanh ôn hòa của Mục Lương truyền ra.

- Vâng.

Ngôn Băng trả lời, sau đó cô cất bước đi vào phòng làm việc.

Phía trước bàn điều khiển, Mục Lương buông tài liệu hung thú trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn cô gái tóc tím vừa bước vào.

- Đã trở lại rồi ư?

Anh lạnh nhạt mở miệng.

Ngôn Băng trong trẻo nói:

- Vâng, đã tìm được đại bản doanh của tổ chức Kim.

- Báo cáo chi tiết.

Mục Lương gõ ngón tay lên mặt bàn.

- Đại bản doanh của Kim nằm ở khu Ổ Chuột, ngay trong một căn lều rất bình thường, chẳng có chút nổi bật nào...

Ngôn Băng nghiêm túc báo cáo, kể lại tất cả những gì mình đã tận mắt chứng kiến.

- Hoá ra là như vậy!

Hai mắt Mục Lương loé sáng, ngón tay vẫn không ngừng gõ lên mặt bàn.

- Đại nhân, muốn ra tay không?

Ngôn Băng nắm thật chặt tay, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Mục Lương.

- Ra tay ư?

Mục Lương suy nghĩ thứ gì đó.

Ngôn Băng cảm thấy hơi căng thẳng, trong đầu cô lại hiện lên một khuôn mặt đầy bụi. Trong suy nghĩ của cô, một tổ chức như Kim không nên tồn tại.

Cô ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói:

- Đại nhân, Lợi Áo Đức muốn tới Thành Huyền Vũ, nhưng em gái hắn bị người khác nắm trong tay, nên hắn chỉ có thể ở lại nơi đó.

- Ừm, ta đã biết.

Hai mắt Mục Lương loé sáng.

Anh chống tay đỡ cằm, lạnh nhạt nói:

- Đại bản doanh của Kim chắc chắn sẽ có rất nhiều tinh thạch ma thú, ngươi và Ny Cát Sa dẫn người qua bên đó mang tất cả về đây, còn những người khác, giải quyết ngay tại chỗ đi.

Ngẫu nhiên thực hiện một lần đen ăn đen cũng không tồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận