Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 947: Rất Đơn Giản, Cởi Quần Áo Ra Là Được

Mục Lương đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, ngước mắt bình tĩnh hỏi:

- Các hạ lần này tự mình chuyển khôi giáp đến, chắc còn chuyện gì cần nói.

- Ta muốn cùng các hạ làm một cuộc giao dịch.

Vẻ mặt Bố Vi Nhân đầy nghiêm túc.

Mục Lương đan mười ngón tay vào nhau và đặt ở trước người, cảm thấy hứng thú nói:

- Các hạ nói xem.

Bố Vi Nhân nghiêm mặt nói:

- Ta muốn có một món linh khí cao cấp loại hình phòng ngự, tốt nhất là có thể ngăn cản công kích của hung thú biển cấp chín.

Mục Lương hơi hơi nhăn mày, tia sáng trong mắt anh lưu chuyển nói:

- Linh khí cao cấp có thể ngăn cản công kích của hung thú biển cấp chín, cũng không dễ dàng chế tạo…

Con ngươi xanh biếc của Bố Vi Nhân sáng lên, Mục Lương nói không dễ dàng chế tạo, mà không phải không thể chế tạo.

Cô đặt hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nói:

- Mục Lương các hạ, ta có thể dùng một số lượng lớn khôi giáp Cua Quỷ Xanh làm giao dịch.

Thủy triều Huyết Nguyệt Hư Quỷ có thể bùng nổ bùng nổ bất cứ lúc nào, cô phải đề cao năng lực để bảo vệ mạng sống, ngoại trừ đề cao thực lực bản thân của mình, linh khí cao cấp loại hình phòng ngự cũng là một lựa chọn hàng đầu.

Mục Lương lắc đầu, anh đã mua vào cả ngàn bộ khôi giáp Cua Quỷ Xanh, tạm thời không cần thêm khôi giáp nữa.

Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tóc xanh biếc, gằn từng chữ:

- Linh khí cao cấp loại hình phòng ngự, dùng năm vạn viên tinh hạch hung thú sơ cấp thượng đẳng để mua.

- Năm vạn (50.000) viên tinh hạch sơ cấp thượng đẳng!

Bờ môi đỏ mọng của Bố Vi Nhân khẽ nhếch, trong lòng cô đang âm thầm so sánh xem giá trị hai bên đưa ra có ngang bằng hay không.

- Đây đã là giá ưu đãi rồi.

Mục Lương ngước mắt nói:

- Trên đấu giá hội, cũng sẽ có linh khí cao cấp được bán đấu giá, giá khởi điểm chính là năm vạn viên tinh hạch hung thú sơ cấp thượng đẳng.

Vẻ mặt Bố Vi Nhân chấn động, giá khởi điểm chính là năm vạn viên tinh hạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, vậy người mua được sẽ phải trả giá bao nhiêu chứ?

- Được, ta dùng năm vạn viên tinh hạch sơ cấp thượng đẳng làm giao dịch.

Cô nhẹ thở ra một hơi, gật đầu đáp ứng.

- Ngươi muốn khôi giáp hay tấm chắn?

Mục Lương mở miệng hỏi.

- Khôi giáp.

Bố Vi Nhân không chút do dự nói.

Mục Lương chống cằm, ra hiệu nói:

- Ngải Lỵ Na, đi đo kích thước ba vòng thân thể Bố Vi Nhân một chút.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na gật đầu.

Cô ra hiệu nói:

- Ba Phù, đi lấy thước cuộn cùng giấy bút đến.

- Vâng!

Ba Phù ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng tiếp khách. Một lát sau, cô hầu gái nhỏ cầm thước cuộn và công cụ tiến vào.

Ngải Lỵ Na cầm lấy thước cuộn, đi về phía người phụ nữ tóc xanh biếc, ý bảo:

- Các hạ, phối hợp đo kích thước một chút nhé.

- Cần ta làm như thế nào?

Bố Vi Nhân có chút mê mang hỏi.

- Rất đơn giản, cởi quần áo ra là được.

Con ngươi hồng nhạt của Ngải Lỵ Na hiện lên một tia giảo hoạt.

- Hả?

Bố Vi Nhân trừng lớn con ngươi xanh biếc, ngạc nhiên nói:

- Còn phải cởi quần áo sao?

- Đúng vậy.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc gật đầu nói.

Mục Lương cong cong khóe miệng, cô gái tóc hồng phấn đang muốn chơi trò gì đây?

- Các hạ, không cởi quần áo cũng có thể đo được kích thước mà.

Tam thống lĩnh nheo mắt nói. Cô cảm nhận được cô gái tóc hồng phấn không có ý tốt, đối phương rõ ràng đang muốn làm cho Bố Vi Nhân xấu hổ.

Ngải Lỵ Na ho nhẹ hai tiếng, mặt cô không đổi sắc nói:

- Khụ khụ, đều có thể.

- Vậy cứ đo bên ngoài đi.

Bố Vi Nhân ném cho cô ấy một ánh mắt xem thường.

Ngải Lỵ Na quay đầu lại nhìn về phía Mục Lương, trong mắt lộ vẻ đáng tiếc, giống như đang nói anh không có phúc được nhìn thấy rồi. Mục Lương dở khóc dở cười, Ngải Lỵ Na là chúa hay bày trò nha.

Cô gái tóc hồng phấn đi lên phía trước, bắt đầu đo lường kích thước ba vòng thân thể của Bố Vi Nhân, cô hầu gái nhỏ cầm giấy cùng bút than hỗ trợ ghi chép.

Mục Lương nhìn về phía hai cánh tay đang giơ lên của người phụ nữ tóc xanh biếc, nhẹ giọng hỏi:

- Bố Vi Nhân các hạ, làm sao có thể tìm được hung thú cao cấp ở Vùng Nước Mặn?

Anh muốn mượn lần này ra biển, để giết mấy con hung thú cao cấp, khiến cho điểm tiến hóa mau chóng đạt tới mười tỷ.

- Chúng ta biết mấy chỗ tìm được chúng.

Bố Vi Nhân chịu đựng cảm giác ngứa ngáy, tò mò hỏi:

- Nhưng những thuỷ vực này đều rất nguy hiểm, các hạ muốn làm cái gì?

- Bắt mấy con về chơi đùa.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

-...

Khóe mắt Bố Vi Nhân giật giật, bắt hung thú biển cấp cao chỉ vì vui đùa?

- Được rồi.

Ngải Lỵ Na thu hồi thước cuộn.

Bố Vi Nhân không hiểu tại sao mình lại thở phào nhẹ nhõm, cô sửa sang lại quần áo trên người bị cô ấy làm nhăn nhúm, sắc mặt ửng đỏ trừng mắt nhìn cô gái tóc hồng phấn một cái.

- Ai nha nha, hình như số đo trên ngực bị nhầm lẫn rồi, ta cần đo lại một lần nữa.

Ngải Lỵ Na ra vẻ ngượng ngùng nói với Bố Vi Nhân đang có vẻ mặt tối sầm, đây là cố ý phải không?

Khóe miệng Mục Lương không nén nổi ý cười, nhẹ giọng nói:

- Ngải Lỵ Na, có chút sai số cũng không sao.

- Vậy được rồi.

Đáy mắt Ngải Lỵ Na lộ ra vẻ đáng tiếc, cô thu hồi thước cuộn trở lại bên cạnh Mục Lương.

- Bố Vi Nhân các hạ, nếu tiện đường, mời mang ta đi tìm những hung thú biển cấp cao này.

Mục Lương thành khẩn nói.

- Cũng không phải không thể, chỉ là các hạ muốn dùng cái gì để giao dịch đây?

Bố Vi Nhân cũng có tính đùa dai. Khóe miệng Mục Lương cong lên, cười nhạt:

- Cho ngươi một con hung thú biển cấp cao làm sủng vật được không?

- Ặc, vẫn là quên đi.

Bố Vi Nhân dở khóc dở cười, thành Bắc Hải không thể nào nuôi dưỡng một con hung thú biển cấp cao.

- Vậy các hạ muốn cái gì?

Mục Lương ôn hoà hỏi.

- Cho ta một ngàn quả hoa quả.

Bố Vi Nhân thuận miệng nói.

- Có thể.

Mục Lương không nghĩ nhiều, một lời đã đồng ý.

Với anh mà nói, dùng một ngàn quả hoa quả, đổi lấy vị trí hung thú biển cấp cao với một người dẫn đường, hoàn toàn xứng đáng.

- Giao dịch vui vẻ.

Bố Vi Nhân đứng lên.

- Giao dịch vui vẻ.

Mục Lương lạnh nhạt gật đầu.

Anh nghiêng đầu dặn dò:

- Ngải Lỵ Na, tiễn Bố Vi Nhân các hạ đi.

- Vâng.

Ngải Lỵ Na ngây thơ gật đầu.

Cô xoay người nhìn về phía người phụ nữ tóc xanh biếc, đưa tay ra hiệu:

- Các hạ, đi theo ta.

- Được.

Bố Vi Nhân xoay người theo cô gái tóc hồng phấn rời đi.

………….

Trên mặt nước thuộc Vùng Nước Mặn cách Thành Bắc Hải khoảng một cây số.

Rầm rầm…

Na An trồi lên khỏi mặt nước, A Vũ cũng thò đầu lên đánh giá hoàn cảnh bên trên mặt nước.

Nếu còn đi tiếp về phía trước, sẽ làm cho đàn Cua Quỷ Xanh chú ý, Cá Chuồn cũng phải dừng lại ở mấy ngàn mét bên ngoài thuỷ vực rồi.

Cô gái người cá phun từ trong miệng ra một ngụm nước mặn, lông mi mảnh mai hơi hơi run rẩy, những bọt nước trên mặt cô rơi cả xuống dưới.

- Nơi đó chính là Thành Bắc Hải.

Na An nâng ngón tay hướng về một phía xa xa trên mặt nước.

Từ vị trí này, có thể nhìn thấy thành Bắc Hải, nhưng lại không thể nhìn thấy đường tiếp giáp với đất liền.

- Cuối cùng cũng tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận