Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2601: Phương Thức Tìm Người Mới

Mấy ngày nay, cô không chỉ đi theo nhóm tiểu hầu gái học nhận biết chữ mà còn bắt đầu học tập tính toán đơn giản, mỗi ngày đều lẩm nhẩm bảng cửu chương, học tập cộng trừ nhân chia.

- Vẫn chưa tính ra sao?



Mục Lương hỏi, trong mắt hiện ra ý cười.

- Sắp rồi!



An Kỳ cắn môi dưới, bắt đầu bẻ ngón tay đếm.

Mục Lương mỉm cười, không tiếp tục thúc giục thiếu nữ, để cô bé chậm rãi tính toán.

- Ta dùng giấy và bút được không?



An Kỳ nhỏ giọng hỏi.

Mục Lương gật đầu một cái:

- Được.



An Kỳ lập tức thở phào một hơi, vội vàng đứng lên lấy giấy và bút, bắt đầu viết đề mục mà Mục Lương vừa đưa ra rồi tính toán.

- Kết quả là ba trăm, đúng chứ?



Sau khi tính ra đáp án, cô bé thấp thỏm nhìn về phía anh rồi đọc kết quả.

- Đúng rồi.



Mục Lương cười gật đầu:

- Ta lại hỏi thêm một câu, giả sử hiện tại ngươi có năm quả táo, muốn chia cho sáu người, vậy phải làm thế nào mới có thể chia đều?



- Năm quả táo chia cho sáu người à….



An Kỳ cau mày lại.

- Cộp cộp cộp ~~~ "

Lúc này, Nguyệt Thấm Lan và những người khác lục tục quay về, nghe được vấn đề mà Mục Lương đưa ra, tất cả đều nhìn An Kỳ, chờ đợi câu trả lời của cô bé.

- Câu hỏi này đơn giản mà, ngươi có thể trả lời được.



Ny Cát Sa cười dịu dàng nói.

An Kỳ nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra biểu cảm không xác định.

- Nghĩ gì thì cứ nói đi.



Mục Lương buồn cười lên tiếng.

An Kỳ nhỏ giọng nói:

- Năm quả táo chia cho sáu người, chỉ cần bóp chết một người thì có thể chia đều rồi.



- Cái gì?



Ny Cát Sa nghe vậy đôi mắt xanh không nhịn được trừng lớn, khóe miệng co giật một cái.

- Bóp cái đầu ngươi.



Mục Lương dở khóc dở cười, giơ tay cốc đầu thiếu nữ một cái.

- Khá khen cho ngươi có thể nghĩ ra đáp án này.



Nguyệt Thấm Lan đồng dạng dở khóc dở cười.

Tiểu Tử và các hầu gái còn lại giơ tay lên nâng trán, quyết định tối nay tăng giờ học cho An Kỳ, phải dạy thêm một ít tri thức cho cô bé mới được.

An Kỳ ôm đầu, ủy khuất nói:

- Ta nói đùa thôi mà.



- Vậy đáp án là cái gì?



Mục Lương chọc chọc trán của thiếu nữ, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

An Kỳ ngây thơ nói:

- Có thể cắt nhỏ năm quả táo thành sáu phần bằng nhau, hoặc ép thành nước trái cây rồi rót thành sáu ly.



- Ừm, không tệ, có thể chia như thế.



Lúc này, Mục Lương mới hài lòng gật đầu.

An Kỳ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì anh lại tiếp tục hỏi:

- Ba mươi chia năm bằng bao nhiêu?



An Kỳ nhìn các cô gái với ánh mắt xin giúp đỡ, đám người Ly Nguyệt chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ rất tiếc không giúp được gì, đề này phải do chính cô bé trả lời mới được.

- Tập trung suy nghĩ, không được nhìn người khác.



Mục Lương hơi nâng cằm lên nhắc nhở.

- ...Vâng.



An Kỳ nhận mệnh cầm bút lên, bắt đầu tính toán.

Đường Đinh Số Ba, bên trong nhà thuê của Ni Khả Lâm và A Đạt Tư.

A Đạt Tư giơ tay gõ cửa phòng, lớn tiếng hỏi:

- Chị, ngươi chuẩn bị xong chưa?



- Sắp rồi, chờ một chút.



Trong phòng truyền ra giọng nói của Ni Khả Lâm.

Ngày hôm nay bọn họ muốn ra ngoài tìm việc làm, thuận tiện xem coi có thể hỏi thăm được tin tức của Mặc Liên hay không tin tức.

Một lát sau, cửa phòng mới bị mở ra, Ni Khả Lâm mặc váy dài bước ra, khí chất thoạt nhìn dịu dàng hơn rất nhiều.

- Oa a ~~~ "

Hai mắt của A Đạt Tư trừng lớn, lập tức khen ngợi:

- Hôm nay, chị thật xinh đẹp.



Ni Khả Lâm sờ soạng quần áo trên người, nhận đồng nói:

- Trang phục đắt tiền đúng là có chỗ tốt của nó.



Chiếc váy đang mặc trên người do cô tốn một trăm đồng Huyền Vũ mua ở thành Buôn Bán Sơn Hải, hôm nay muốn đi tìm công việc, cô suy nghĩ cần phải trang trọng một chút, cho nên mới mặc nó.

- Đi thôi, hai ta ra ngoài ăn điểm tâm trước.



Ni Khả Lâm lôi kéo em trai tay, cất bước ra khỏi phòng.

Hai người xuống lầu, đi về phía cửa hàng bánh cuốn.

- Keng keng ~~~ "

Tiếng chuông xe đạp vang lên, hai người quay đầu nhìn lại.

- Làm phiền tránh đường một chút.



Một giọng nói thanh thúy, Khắc Lai Mạn cưỡi xe đạp ba bánh đi ngang qua hai chị em.

- Lần đầu tiên, ta nhìn thấy xe đạp có ba bánh.



A Đạt Tư nói thầm một tiếng.

Ni Khả Lâm nhìn Khắc Lai Mạn, thấy đối phương dừng xe ở cách đó không xa, lấy ra một cái hộp trong rương đặt ở ghế sau, sau đó xoay người gõ cửa một căn nhà ở tòa nhà bên cạnh rồi đưa hộp cho chủ nhân căn nhà kia.

A Đạt Tư nghi ngờ hỏi:

- Chị, ngươi đang nhìn cái gì vậy?



Ni Khả Lâm lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Không có gì, đi thôi.



Hai người tìm một cửa hàng bánh cuốn rồi đơn giản ăn một chút, thấy có tiệm bán báo cách đó không xa, dự định mua một tờ báo để đọc.

Sau khi đi tới vương quốc Huyền Vũ, Ni Khả Lâm từng mua vài tờ báo lúc còn ở thành Buôn Bán Sơn Hải, nhờ đó biết được rất nhiều tin tức, cái này có trợ giúp rất lớn cho cô và em trai sinh sống tại vương quốc Huyền Vũ, cho nên cô đã hình thành thói quen mỗi ngày mua một tờ báo mới.

- A Đạt Tư, ngươi đi mua một tờ báo giúp ta.



Ni Khả Lâm lấy đồng Huyền Vũ đưa cho em trai.

- Vâng, chị chờ ta.



A Đạt Tư ngoan ngoãn gật đầu, bước nhanh tới tiệm bán báo.

Chủ Thành vừa xây thêm không ít tiệm bán báo mới, đã không còn cảnh tượng mọi người xếp hàng chờ đợi mua báo, trên cơ bản chỉ cần đi một chút là có thể mua được.

A Đạt Tư nhanh chóng cầm một tờ báo trở về rồi đưa nó cho Ni Khả Lâm.

Hắn không biết chữ, chỉ có thể để chị gái đọc.

Ni Khả Lâm lật báo ra xem, thỉnh thoảng lẩm bẩm cái gì đó.

- Vừa mở một cửa hàng bánh cuốn mới, ở số mười lăm Đường Bính Thứ Ba.



- Siêu Thị Huyền Vũ tầng hai đã khai trương, gia tăng thêm ba mươi quầy hàng mới.



- ...



Cô xem tới đâu thì đọc tới đó, để A Đạt Tư cũng có thể biết được tin tức mới nhất.

Ni Khả Lâm tiếp tục thì thầm:

- Thông báo tìm đồ vật, ta đánh rơi một cái ví da ở gần Đường Giáp Thứ Ba, ai nhặt được xin đưa đến Cục Quản Lý Chủ Thành, sẽ có hậu tạ.



Thông báo tìm đồ vật là chuyên mục vừa mới thêm trên báo.

- Chị, tại sao ngươi không đọc nữa?



A Đạt Tư nghi ngờ hỏi.

Đôi môi của Ni Khả Lâm mấp máy, nói:

- A Đạt Tư, ngươi nói xem, nếu chúng ta tìm người trên báo thì có thể tìm được không?



- Tìm người trên báo à?



A Đạt Tư sửng sốt một chút.

Ni Khả Lâm gật đầu nói:

- Ừm, chúng ta đăng tin tức của Mặc Liên lên báo, nếu như em ấy nhìn thấy hoặc có người biết được tin tức của em ấy thì sẽ tới tìm chúng ta.



- Chị quyết định là tốt rồi, ta không hiểu.



A Đạt Tư lắc đầu.

- Ừm, quyết định như vậy đi, hy vọng sẽ không cần tốn quá nhiều tiền.



Ánh mắt của Ni Khả Lâm lấp lóe.

- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?



A Đạt Tư nghiêng đầu hỏi.

- Trên báo viết là muốn nhờ đăng tin thì phải đến Cục Quản Lý Chủ Thành.



Ni Khả Lâm chỉ vào một hàng chữ nhỏ ở góc báo.

A Đạt Tư thúc giục:

- Chúng ta mau đến đó đi.



- Vâng.



Ni Khả Lâm cười xoa đầu em trai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận