Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1990: Chẳng Lẽ Ngươi Đã Nhìn Thấy Hết Người Vân Nhi Rồi?



Vân Vân cởi quần áo nằm trong thùng tắm, chất lỏng màu xanh đậm không ngập qua cổ, vừa vặn ở dưới cằm.

Màu nước rất đậm, dù cho cô cởi quần áo nằm bên trong thì cũng không thể thấy rõ ràng dáng vẻ.

Vân Vân nhắm mắt lại, cảm thụ bí dược thấm qua da, giống như là có tỷ tỷ cây kim châm đang đâm vào người.

Loại cảm giác này không tốt chút nào, cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, cố nén không kêu rên.

Ngoài phòng, Hi Đức Vưu Kỳ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.

- Vân Nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Lão không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.

- Sư phụ, ta không sao.

Giọng của Vân Vân truyền ra ngoài, nghe ra được trong lời nói mang theo chút run rẩy.

Hi Đức Vưu Kỳ cau mày lại, thở dài nói:

- Là do ta không tìm được nấm Đại Lệ, nếu không thì dược hiệu sẽ tốt hơn nữa.

Lão muốn dùng thuốc tắm này để Vân Vân thành công đột phá vào cấp 7, thế nhưng lại thiếu nấm Đại Lệ khiến dược hiệu sụt giảm không ít.

- Nấm đó à? Ta có đây.

Mục Lương khẽ lật tay, lấy ra mấy cây nấm sặc sỡ.

Lão sửng sốt một chút, đôi mắt lập tức trợn to, kinh ngạc thốt lên:

- Thật nhiều nấm Đại Lệ!

- Ngươi muốn không?

Mục Lương giơ tay tới trước.

Lão hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Ta thiếu ngươi một nhân tình, nấm Đại Lệ này rất quan trọng đối với Vân Vân.

- Cầm lấy đi.

Mục Lương nói không chút để ý.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn anh một hồi, sau đó vội vàng cầm nó đi xử lý.

………….

Vân Vân nằm ở trong thùng tắm từ từ nhắm hai mắt lại, cơ thể càng ngày càng đau nhức, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì, hai tay nắm chặt thành quyền ở dưới nước, giống như nếu làm thế thì có thể hóa giải cơn đau.

- Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng bị đẩy ra, Ly Nguyệt bước vào, trong tay là một cái bình lưu ly.

Vân Vân mở mắt, hơi quay đầu nhìn về phía cô ấy, kinh ngạc hỏi:

- Ly Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?

Ly Nguyệt ra hiệu bình lưu ly trên tay, nhẹ giọng nói:

- Sư phụ ngươi nhờ ta đưa thứ này cho ngươi.

Sau khi có được nấm Đại Lệ, Hi Đức Vưu Kỳ vội vàng cầm đi xử lý, rút ra tinh chất rồi lại nhờ cô gái tóc bạc đưa vào.

- Đây là cái gì?

Lúc này, giọng nói của Vân Vân đã trở nên run rẩy và yếu ớt.

- Tinh chất của nấm Đại Lệ.

Ly Nguyệt đi tới cạnh thùng tắm và rót chất lỏng vào trong thùng.

- Ào ào ~~~ -

Tinh chất của cây nấm kia rơi vào trong nước, bá đạo nhuộm nước thuốc xanh đen thành màu hồng đậm.

Đôi mắt đẹp của Vân Vân sáng lên, kinh ngạc nói:

- Ở đâu mà sư phụ có được nó?

- Mục Lương cho.

Ly Nguyệt giải thích.

Đôi môi trắng bệch của Vân Vân trề ra, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là như vậy.

Nhưng cô chưa kịp suy nghĩ nhiều thì một cảm giác đau đớn còn mãnh liệt hơn vừa rồi trải rộng khắp người, tinh chất của loài nấm kia tiến vào cơ thể cô và bắt đầu cường hóa toàn thân.

- Hừ...

Vân Vân kêu rên một tiếng, hai tay siết chặt thành nắm đấm cố gắng chịu đựng cơn đau nhức.

Ly Nguyệt bảo vệ ở một bên, đôi mắt đẹp màu bạc nhìn chằm chằm đối phương không nháy một cái.

- Ục ục ục ~

Nước trong thùng tắm sôi trào, nhiệt độ từ từ dâng lên cao.

Cơ thể của Vân Vân run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nước nóng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Ly Nguyệt tiến lên trước rồi vươn tay chạm vào mặt nước, nhiệt độ bây giờ đã lên tới sáu mươi độ.

Cô nhíu mày, nếu nhiệt độ cứ tiếp tục lên cao như vậy thì Vân Vân có bị nấu chín không?

- Ngươi còn có thể kiên trì sao?

Cô nghiêm túc hỏi.

- Có thể.

Vân Vân cắn răng gật đầu.

- Ục ục ục ~

Nhiệt độ càng ngày càng cao, trong phòng tràn đầy hơi nước nóng.

Ly Nguyệt giơ tay quạt đi hơi nước trước mặt, nhìn chăm chú vào cô gái trong thùng gỗ, đối phương đang há miệng, ý thức có chút mơ hồ, biến sắc, quay đầu hô to:

- Mục Lương, ngươi mau vào đây!

Ngay sau đó, một bóng đen chui ra từ góc tối trong phòng, anh xuất hiện ở bên cạnh Ly Nguyệt.

- Có chuyện gì vậy?

Mục Lương trầm giọng hỏi.

- Có vẻ cô ấy sắp không chịu đựng nổi nữa.

Ly Nguyệt vội vã chỉ vào cô gái da ngăm trong thùng gỗ.

Mục Lương xoay người lại quan sát, mắt của Vân Vân vẫn mở to, chỉ là ánh mắt đã mơ hồ, hiển nhiên trạng thái thật không tốt.

Anh lập tức ngưng tụ một khối nguyên tố sinh mệnh bao vây cô gái da ngăm lại, ngay sau đó nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống, hóa giải cảm giác nóng nực.

Khuôn mặt của Vân Vân giãn ra, thoạt nhìn đã khá hơn rất nhiều.

Vì để an toàn hơn, anh lại đặt thêm một cái May Mắn Che Chở trên đầu cô ấy.

- Như vậy chắc được rồi.

Anh vỗ tay một cái.

Nguyên tố sinh mệnh có thể đề cao sinh mệnh lực cùng với năng lực khôi phục tự thân của Vân Vân, đồng thời có thể giảm nhiệt cho cơ thể, hạ thấp thương tổn của bí dược đối với thân thể tới mức thấp nhất.

Trong thùng gỗ, Vân Vân vẫn còn nhíu mày, nhưng mà sắc mặt đã đẹp hơn trước rất nhiều.

- Nếu chịu nổi thì cô ấy sẽ là cường giả cấp 7, không chịu nổi thì sẽ thành một khối thi thể.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Ánh mắt của Ly Nguyệt lóe lên, an tĩnh nhìn cô gái da ngăm.

Ngoài phòng, Hi Đức Vưu Kỳ và những người khác đi qua đi lại, mọi người đều đang đợi Vân Vân lên cấp thành công.

Lão là sư phụ của Vân Vân, rất muốn vào trong xem xét đồ đệ nhà mình thế nào nhưng lại bị Hi Bối Kỳ kéo lại, cô nói có Mục Lương ở đó thì Vân Vân sẽ không sao, lão không cần đi vào, chỉ thêm phiền mà thôi.

Hi Sắt và Hi Phù Ni cũng đều nhận đồng mà gật đầu.

Hi Đức Vưu Kỳ dấu hỏi đầy đầu, Hi Bối Kỳ tin tưởng Mục Lương thì không cần phải nói, vì sao ngay cả hai chị em Hi Sắt cũng là như vậy?

Lão không biết, nhờ có Mục Lương mà Hi Phù Ni mới có thể thuận lợi sống sót, bằng không thì cô ấy đã chết từ lâu rồi.

Qua một lúc lâu, trong nhà gỗ truyền ra dao động năng lượng lên cấp.

- Ông ~~~

Trong mắt Hi Đức Vưu Kỳ lộ ra sự vui mừng, hưng phấn nói:

- Thành công rồi, Vân Nhi đã đột phá đến cấp 7!

Cọt kẹt ~~~

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Mục Lương và Ly Nguyệt bước ra ngoài.

- Mục Lương, thành công rồi phải không?

Hi Bối Kỳ dò đầu hỏi.

Anh gật đầu đáp:

- Ừm, cô ấy đang thay quần áo, một hồi nữa sẽ ra tới.

Hi Đức Vưu Kỳ giơ tay lên, trong mắt lộ vẻ hồ nghi, hỏi:

- Chờ đã, chẳng lẽ ngươi đã nhìn thấy hết người Vân Nhi rồi?

Một nam hai nữ ở cùng một phòng, có xảy ra cái gì thì người khác khó mà biết được.

-...

Mục Lương co giật khóe miệng.

- Sư phụ, ngươi chớ có nói lung tung, Mục Lương không nhìn thấy cái gì cả!

Trong phòng truyền ra tiếng la xấu hổ của Vân Vân.

Hi Đức Vưu Kỳ ho khan hai tiếng nói:

- Khụ khụ, ta nói bậy, ngươi mau thay quần áo rồi đi ra đi.

- Ta biết rồi.

Giọng nói sống không còn gì luyến tiếc của Vân Vân truyền tới.

Một lát sau, cô thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, lần này không phải áo da thú mà là một bộ váy dài tinh xảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận