Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2256: Ta Muốn Ở Lại Nơi Này Mãi Mãi.



Vương quốc Huyền Vũ.

- Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông báo hiệu chín giờ vang lên, sau đó là dư âm du dương lâu dài.

Trong Chủ Thành, Lạc Bố Lạc Nhi và Lưu Tâm nắm tay nhau đi dưới bóng râm trên đường cái.

Đôi môi hồng của Lưu Tâm khẽ nhếch, nhìn con đường ngăn nắp không chút rác rưởi, không nhịn được cảm thán một câu:

- Nơi đây thật quá sạch sẽ ~~~

Sáng hôm nay, cô gái tóc cam đất không có việc gì làm, vừa vặn gặp phải Lạc Bố Lạc Nhi cũng được nghỉ ngơi, không cần đi theo Hồ Tiên đến Thành Buôn Bán Sơn Hải, thế là hai người tạm thời quyết định đi dạo quanh Chủ Thành.

Đây là lần đầu tiên Lưu Tâm rời đi khu Trung Ương kể từ khi xuất hiện ở đây, cũng là lần đầu tiên đi dạo Chủ Thành.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ nói:

- Đúng rồi đó! Khi ta theo bệ hạ tới vương quốc Huyền Vũ thì cũng kinh ngạc không kém gì ngươi, nơi này sạch sẽ hơn bất cứ nơi nào ta từng nhìn thấy.

Cô và Lưu Tâm xấp xỉ tuổi nhau, đều đi tới vương quốc Huyền Vũ không bao lâu, sau khi tiếp xúc mấy lần thì hai người dần dần quen thuộc hơn.

Đôi mắt đẹp của Lưu Tâm trừng lớn, kinh ngạc nói:

- A, ngươi theo bệ hạ tới đây à?

- Là phân thân của bệ hạ, nói là bệ hạ cũng không sai.

Lạc Bố Lạc Nhi cười ngượng ngùng nói.

- Ồ, thì ra là như vậy.

Hai mắt của Lưu Tâm tỏa sáng.

Cô chỉ đi dạo được một lúc thôi, buổi chiều phải trở về tầng sáu để quét tước phòng huấn luyện Bộ Đội Đặc Chủng U Linh.

Cô gái tóc cam đất rất để bụng phần công việc này, so với cuộc sống rửa thùng phân, bới đống rác nhặt đồ ăn ở thành Sóng Nhĩ khá hơn không biết bao nhiêu lần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Bố Lạc Nhi ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Ừm, nhưng bệ hạ chân chính dịu dàng và thú vị hơn phân thân nhiều.

- Đúng vậy, bệ hạ thật sự rất hiền, lại còn rất đẹp trai!

Ánh mắt của Lưu Tâm lấp lóe, không biết nghĩ tới điều gì mà khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ bừng.

- Bây giờ, chúng ta đi nơi nào đây?

Lạc Bố Lạc Nhi đổi chủ đề.

Lưu Tâm nhỏ giọng nói:

- Ta không biết, ngươi tới Chủ Thành sớm hơn ta, chắc quen thuộc nơi này hơn.

Lạc Bố Lạc Nhi suy nghĩ một chút rồi quyết định:

- Chúng ta đến quảng trường Chủ Thành đi, ta dẫn ngươi đi nhìn Chuông Huyền Vũ rồi lại đi dạo Siêu Thị Huyền Vũ và Đại Hội Đường.

- Được.

Lưu Tâm ngoan ngoãn gật đầu.

Cô vẫn chưa quen thuộc Chủ Thành, bình thường cũng sẽ không nêu yêu cầu muốn đi dạo, dù vẫn luôn ở trong khu Trung Ương không rời đi thì cô đều nguyện ý.

Hai người đi dọc theo đường chính về phía trước, cây xanh ven đường đã nở hoa, hương thơm bay khắp hơn nửa Chủ Thành, cánh hoa bay lả tả theo gió.

- Thật đẹp ~

Lưu Tâm cảm thán.

- Ta muốn ở lại nơi này mãi mãi.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ nói.

- Ta cũng vậy...

Ánh mắt của Lưu Tâm lấp lóe.

Lạc Bố Lạc Nhi nhìn cô gái tóc cam đất, nói:

- Hì hì, chỉ cần không phạm sai lầm thì chúng ta vẫn luôn có thể ở lại đây nha.

- Ừ ừ, ta sẽ cố gắng làm việc.

Lưu Tâm nắm chặt tay nhỏ, ánh mắt quyết tâm.

Cô rất quý trọng cuộc sống bây giờ, sẽ nỗ lực hồi báo những người đối xử tốt với mình.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới trước, ngửi mùi hoa thoang thoảng trong gió, bất tri bất giác đã đến quảng trường Chủ Thành.

Lạc Bố Lạc Nhi giới thiệu:

- Nơi này chính là quảng trường Chủ Thành, những sự kiện rất quan trọng sẽ được cử hành ở đây.

- Thật lớn, hơn nữa còn rất bằng phẳng.

Lưu Tâm khen ngợi.

- Nghe Vệ Ấu Lan nói nơi này là do bệ hạ xây dựng.

Lạc Bố Lạc Nhi giải thích một câu.

Lưu Tâm nghe vậy trong mắt lộ ra sự kính trọng:

- Bệ hạ thật lợi hại.

Lạc Bố Lạc Nhi chỉ về phía gác chuông ở chính giữa quảng trường, giới thiệu:

- Đó chính là Chuông Huyền Vũ.

- Thật xinh đẹp.

Miệng nhỏ của Lưu Tâm hơi hé mở vì ngạc nhiên.

- Đây cũng là do bệ hạ xây.

Lạc Bố Lạc Nhi ngây thơ nói thêm một câu.

Lưu Tâm nhìn Chuông Huyền Vũ với ánh mắt sùng bái, đi theo Lạc Bố Lạc Nhi tới trước.

Hai người đi quanh gác chuông vài vòng rồi lại đi về phía Siêu Thị Huyền Vũ.

- Chị Lạc Nhi, bên kia mua bán cái gì vậy?

Lưu Tâm đột nhiên hỏi.

Lạc Bố Lạc Nhi nhìn theo hướng ngón tay của cô gái tóc cam đất, đó là tiệm bán báo nằm bên cạnh quảng trường.

- Đó là nơi bán báo chí.

Cô thuận miệng giải thích một câu.

- Báo chí là cái gì?

Lưu Tâm chớp mắt.

Lạc Bố Lạc Nhi nghe vậy lấy ra hai tờ một đồng Huyền Vũ đưa cho đối phương, nói:

- Ngươi đi mua một tờ sẽ biết ngay thôi.

- Được.

Lưu Tâm có chút ngượng ngùng cầm tiền của cô gái tóc cà phê, nhưng trong lòng thật sự tò mò, cho nên cuối cùng vẫn là tiếp nhận đồng Huyền Vũ đi tới tiệm bán báo.

Không lâu sau, cô cầm một tờ báo trở về, cau mày nhìn chữ bên trên, sau đó nhìn về phía Lạc Bố Lạc Nhi với vẻ mặt khổ sở.

Lạc Bố Lạc Nhi hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

- Ta không biết chữ.

Lưu Tâm nói với tâm trạng hạ xuống.

- A, vậy để ta đọc cho ngươi nghe.

Lạc Bố Lạc Nhi sửng sốt một chút, sau đó đưa tay tiếp nhận tờ báo.

Lưu Tâm bĩu môi nói:

- Ta thật là vô dụng…

- Đừng nghĩ vậy, không phải ai cũng biết chữ đâu.

Lạc Bố Lạc Nhi vỗ vai của người bên cạnh rồi an ủi.

Lưu Tâm mím môi môi hồng:

- Thì ra là vậy...

- Đương nhiên rồi.

Lạc Bố Lạc Nhi gật đầu một cái, nhìn cô gái tóc cam đất, tiếp tục nói:

- Nhưng biết chữ cũng có chỗ tốt của nó, ở vương quốc chúng ta, nếu biết chữ thì có thể tìm được công việc tốt, lương bổng và đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.

Lưu Tâm nhỏ giọng hỏi:

- Vậy ta có thể học chữ không?

Lạc Bố Lạc Nhi nói một cách không xác định:

- Chắc có thể, ta nhớ Tiểu Tử từng nói có nơi chuyên dạy chữ cho người lớn, ngươi trở về hỏi thăm nàng ấy xem sao.

- Ừ, ta sẽ đi hỏi.

Lưu Tâm gật đầu thật mạnh.

- Để ta xem báo hôm nay có tin tức gì mới không?!

Lạc Bố Lạc Nhi mở báo ra, nhìn từng dòng chữ nhỏ tinh tế trên mặt giấy, nhẹ giọng đọc:

- Vương quốc Huyền Vũ sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, một tháng sau cử hành thi tuyển, sau khi kết thúc thi tuyển thì nửa tháng sau tiến hành...

- Đại hội thể dục thể thao?

Lưu Tâm nghiêng đầu.

- Dân chúng bình thường có thẻ căn cước hợp pháp, chỉ cần vừa tròn mười sáu tuổi và không vượt qua ba mươi lăm tuổi đều có thể báo danh tham gia thi tuyển, Ma Pháp Sư, Kỵ Sĩ, Giác Tỉnh Giả... không được tham gia.

Lạc Bố Lạc Nhi kinh ngạc đọc tiếp:

- Ba người đứng thứ hạng đầu sẽ nhận được huy chương và tiền thưởng lớn.

- Còn có tiền thưởng sao?

Đôi môi hồng của Lưu Tâm há to.

Lạc Bố Lạc Nhi quay đầu nhìn về phía cô gái tóc cam đất, khuyến khích:

- Ngươi có thể tham gia đấy, tuổi tác và các phương diện khác đều phù hợp yêu cầu dự thi, nếu như thắng được một trong ba hạng đầu thì ngươi sẽ trở thành người có tiền rồi.

- Ta, ta không được đâu.

Lưu Tâm vội vàng lắc đầu.

Lạc Bố Lạc Nhi tức giận nói:

- Ngươi chưa thử thì làm sao biết không được chứ?

- Ta còn phải quét tước phòng huấn luyện, không có thời gian.

Lưu Tâm lại lắc đầu lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận