Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 195: Không Thể Trị Hết Hư Qủy Cảm Nhiễm

Hiện giờ, cô hoàn toàn không có tâm trạng đi quan tâm cảnh vật xung quanh, đi theo cô gái tóc hồng chạy về hướng Phủ thành chủ.
Ly Nguyệt nhìn theo hướng hai người rời đi.
Cô nói với Ngôn Băng, Ny Cát Sa:
- Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi xem Đôi Cánh Thiên Sứ.
- Chúng ta?
Ny Cát Sa ngẩn người, sau đó phản ứng kịp.
Đôi mắt màu xanh của cô càng khó tin nhìn Ngôn Băng, người con gái này cư nhiên cũng chưa được nhìn qua Đôi Cánh Thiên Sứ.
Ngôn Băng làm như không thấy được ánh mắt của Ny Cát Sa, theo sát ở phía sau cô gái tóc trắng.
- Các ngươi rốt cuộc có Đôi Cánh Thiên Sứ thật hay không vậy?
Ny Cát Sa hỏi.
Cô hỏi Ngôn Băng như vậy một hai lần, trong lòng đều có chút lo lắng.
- Có hay không, ngươi đến rồi sẽ biết.
Ly Nguyệt thản nhiên nói.
Cô mang theo hai người đi xuyên qua cung điện, trải qua một hai cánh cổng vòm sau đó tiến vào hoa viên.
Trà Thụ Tinh Thần to lớn xuất hiện ở trước mặt ba người, ánh sáng lấp lánh khiến người ta nhịn không được sẽ đắm chìm vào trong đó.
- Thật đẹp.
Đôi mắt màu xanh của Ny Cát Sa nhìn nháy mắt cũng không nháy.
- Cây thật lớn.
Ngôn Băng kinh ngạc nói.
- Đừng ngây người ra nữa, không phải các ngươi muốn xem Đôi Cánh Thiên Sứ sao?
Ly nguyệt đã đem chuyện của Ny Cát Sa báo cho Mục Lương.
Lần này, cô mang Ny Cát Sa đến đây, chính là muốn giải quyết đối phương, mượn hơi một số người mới gia nhập thành Huyền Vũ.
Còn sau khi thành Thánh Dương phát hiện thì phải làm thế nào, Mục Lương chỉ nói giao cho anh ấy là được.
Hai người lấy lại tinh thần, trăm miệng một lời hỏi:
- Đôi Cánh Thiên Sứ ở đâu?
- Bụi cây có năm đóa hoa màu trắng kia chính là Đôi Cánh Thiên Sứ.
Ly Nguyệt chỉ vào một bụi cây bên dưới Trà Thụ Tinh Thần.
Hai người Ny Cát Sa, Ngôn Băng nhanh chóng chạy tới.
- Đây thật sự là Đôi Cánh Thiên Sứ sao? Làm sao ta lại cảm thấy không giống?
Ny Cát Sa ngơ ngác nhìn cây hoa trắng trước mắt.
Theo cô biết Đôi Cánh Thiên Sứ chỉ có một đóa hoa, từ lúc nào lại có năm đóa hoa?
Hơn nữa, số lượng cánh hoa cũng không giống nhau.
- Đây là Đôi Cánh Thiên Sứ sau khi tiến hóa.
Ly Nguyệt hai tay ôm ngực, thản nhiên nói:
- Đôi Cánh Thiên Sứ ấy ngưng tụ Nước Mắt Thiên Sứ, dược hiệu sẽ mạnh lên rất nhiều lần, một giọt là có thể ngăn cản thời gian ăn mòn của Hư Quỷ Cảm Nhiễm một năm rưỡi.
- Không có biện pháp hoàn toàn trị khỏi sao?
Ngôn Băng mấp máy miệng hỏi.
Trước kia họ tìm kiếm Đôi Cánh Thiên Sứ, chính là nghĩ có nó thể hoàn toàn trị khỏi loại bệnh Hư Quỷ Cảm Nhiễm này.
- Vưu Phi Phi đang nghiên cứu, tạm thời chỉ có thể ngăn chặn lại sự ăn mòn của Hư Quỷ Cảm Nhiễm.
Ly Nguyệt bình tĩnh nói.
Cô trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc này đã hoàn toàn có thể trấn tĩnh đối mặt.
- Vậy là đủ rồi, có thể ngăn chặn cũng rất tốt.
Ny Cát Sa nghĩ đến người đội viên kia của mình chỉ còn thời gian mười lăm ngày.
Trước đây, cô không có biện pháp, hiện tại có biện pháp, như vậy thì nên có lựa chọn khác.
- Như vậy, đi với ta gặp qua Thành Chủ Đại Nhân!
Ly Nguyệt dẫn đường đi về phía trước.
- Được.
Ny Cát Sa gật đầu thật mạnh.
Dọc theo đường đi, Y Lệ Y chạy vội theo Ngải Lỵ Na, đi tới bên ngoài cung điện mới bước chậm lại.
- Ta muốn hỏi một chút, Thành Chủ Đại Nhân gọi ta tới là có chuyện gì sao?
Y Lệ Y nhỏ giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm.
Ngải Lỵ Na lắc đầu.
Cô mang theo Y Lệ Y đi tới bên ngoài thư phòng, gõ cửa phòng, sau khi được cho phép mới đẩy cửa phòng ra.
Kẽo kẹt...
Ngải Lỵ Na mang theo Y Lệ Y đi vào, liếc nhìn hai người Nguyệt Thấm Lam, Vưu Phi Phi.
Cô nhẹ giọng nói:
- Mục Lương đại nhân, Y Lệ Y tiểu thư tới.
- Ngồi đi.
Mục Lương giơ tay lên chiếc ghế trước bàn đọc sách ra hiệu.
- Được.
Y Lệ Y mang theo tâm trạng thấp thỏm lo lắng, ngồi thẳng lưng lên.
Nguyệt Thấm Lam ngẩng đầu liếc mắt nhìn Y Lệ Y.
Cô vừa mới ăn xong bữa cơm, đã bị kéo đến văn phòng làm việc, cô gái tóc hồng mang giấy da thú về cho cô tìm kiếm thông tin.
Nguyệt Thấm Lam cầm một chồng giấy da thú, nói:
- Những ghi chép trên giấy da thú này giống như một vài tư liệu nghiên cứu.
- Vậy à?
Vưu Phi Phi kinh ngạc cầm mấy tờ da thú.
Cô ngạc nhiên hô to:
- Hình như là tư liệu bí dược tiến hóa biến dị nào đó.
- Bí dược tiến hóa biến dị là cái gì?
Mục Lương cau mày hỏi.
- Nó là loại bí dược có thể khiến người ta sản sinh ra năng lực biến dị.
Vưu Phi Phi tìm kiếm trên mặt bàn.
- Là có thể khiến người ta đạt được năng lực Dị Biến Giả sao?
Mục Lương nhíu mày hỏi.
Nếu như có thể sinh ra Dị Biến Giả, như vậy tuyệt đối có thể tăng lên thực lực cho thành Huyền Vũ, sẽ mạnh hơn trên diện rộng so với thế lực khác.
- Chờ một chút, để ta xem lại.
Vưu Phi Phi quét mắt nhìn những ghi chép ở mặt sau tờ giấy da thú.
Y Lệ Y ngẩn ra, nhìn mấy người đang văn phòng, cũng không nhiều miệng chen vào nói.
Một lúc sau.
Vưu Phi Phi tiếc nuối thở dài, nói:
- Phối phương của loại bí dược ấy hình như là không trọn vẹn, tài liệu chủ yếu nhất lại không có ghi chép lại.
- Không sao, chúng ta có thể tự mình thử nghiệm.
Mục Lương khích lệ nói.
Không có tài liệu quan trọng, có thể tự mình thí nghiệm ra, thành Huyền Vũ không thiếu thảo dược.
- Đúng, vậy chuyện này giao cho ta làm đi!
Đôi mắt màu vàng của Vưu Phi Phi sáng lên.
Cô lập tức có ý nghĩ mới, nếu không có biện pháp trị khỏi Hư Quỷ Cảm Nhiễm, không bằng giữ lại một phần năng lực của Hư Quỷ hóa, biến thành một loại năng lực biến dị.
- Ta đi về nghiên cứu trước.
Vưu Phi Phi đứng dậy ôm lấy một chồng giấy da thú, vội vã hướng phía ngoài chạy đi.
- Ngươi cẩn thận một chút.
Mục Lương nhìn cô gái tóc vàng bị cánh cửa đập một cái, thiếu chút nữa thì té lộn mèo.
- Không sao.
Giọng nói tự tin của Vưu Phi Phi từ ngoài cửa truyền đến.
Một giây tiếp theo.
- Rầm.
- Ôi!
Tiếng kêu thảm thiết của cô gái tóc vàng truyền đến.
- Ngải Lỵ Na, ngươi đi xem một chút đi.
Khóe miệng của Mục Lương khẽ run, bất đắc dĩ nói:
- Thuận tiện mang những tài liệu ấy cho cô ấy.
- Được.
Ngải Lỵ Na cố nén cười, ôm lấy giấy da thú đi ra khỏi thư phòng.
- Vưu Phi Phi, mắt ngươi không nhìn đường à, đất bằng phẳng như vậy cũng có thể té ngã.
- Ta chỉ là bị tóc chặn hai mắt.
- Ngươi đừng nằm sấp trên mặt đất nữa, lo nhặt đồ đi.
- Tiểu Lỵ Lỵ, mau giúp ta nhặt.
Mục Lương bất đắc dĩ nghe cuộc đối thoại ngoài thư phòng, hoàn toàn có thể đoán được bây giờ Vưu Phi Phi có bao nhiêu khó coi.
Đạp đạp đạp !
Khóe miệng của Mễ Nặc mang theo nụ cười, đưa tiểu hầu gái bưng trà đi vào.
- Vưu Phi Phi không sao chứ?
Mục Lương nhìn về phía cô gái tai thỏ.
- Không có việc gì, chỉ là giấy da thú rơi đầy đất.
Mễ Nặc lắc đầu, bưng lên một ly trà đặt ở trước mặt anh.
Vệ Ấu Lan bưng hai chén trà khác, đặt ở trước mặt hai người Nguyệt Thấm Lam, Y Lệ Y, xong lại ưu nhã lui ra.
- Nếm thử trà Tinh Thần của Thành Huyền Vũ chúng ta đi.
Mục Lương nâng chén trà lên, hướng Y Lệ Y ra hiệu một cái.
- Được.
Y Lệ Y bắt đầu nói chuyện chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận