Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 332: Phần Cơm Của Tiểu Hầu Gái

- Lộc cộc.
Ly Nguyệt tiến vào phòng ăn, cô vẫn như cũ mặc một thân Khôi Giáp U Linh, chỉ là đã tháo xuống mũ giáp, đổi thành mặt nạ.
Ba Phù trở nên khẩn trương, đó là cô gái lạnh như băng đã từng kiểm tra các cô.
- Mục Lương còn chưa tới sao?
Giọng nói lạnh lẽo của Ly Nguyệt vang lên, không chờ cô hầu gái nhỏ trả lời, phía sau đã truyền tới một giọng nói ấm áp.
- Tới rồi.
Khóe miệng của Mục Lương mang theo nụ cười, khi đi ngang qua cô gái tóc bạc, giơ tay vỗ vỗ đầu cô ấy.
Khóe miệng dưới mặt nạ của Ly Nguyệt hơi giơ lên, trong lòng đang rất sung sướng.
Ba Phù trộm đánh giá Mục Lương, trong lòng cảm thấy kinh ngạc không ngờ tới Thành Chủ Đại Nhân lại trẻ tuổi như thế?
- Tiểu hầu gái mới vào làm? Tên gọi là gì?
Ánh mắt của Mục Lương đặt lên người bé gái tóc ngắn màu tím khói.
- Ta, ta gọi là Ba Phù.
Ba Phù vô cùng khẩn trương, nói lắp.
- Thành Chủ Đại Nhân, ta, ta là Tiểu Mật.
Tiểu Mật lấy hết can đảm tự giới thiệu.
- Đừng khẩn trương.
Mục Lương cười khẽ xua xua tay.
Lúc này, Nguyệt Thấm Lan đi vào phòng ăn, nhìn lướt qua hai người Tiểu Mật và Ba Phù, ngồi ở bên cạnh Mục Lương, anh liền quay đầu hỏi:
- Mễ Nặc đâu, còn ở Phố Buôn Bán sao?
- Chắc sắp trở lại.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.
Vừa dứt lời, cô gái tai thỏ ánh mắt mơ hồ đi vào phòng ăn, né tránh hai người Ba Phù, Tiểu Mật, ngồi xuống bên phải Mục Lương.
- Vị này chính là tiểu thư Mễ Nặc.
Vệ Ấu Lan nói nhỏ ở bên tai Ba Phù.
Bé gái tóc ngắn màu tím khói nghe vậy vội vàng gật đầu.
- Đừng quá vất vả, còn mấy ngày nữa mới đến thành Vạn Yêu.
Mục Lương giơ tay nhẹ véo mặt cô gái tai thỏ.
- Hiện tại, cũng không có quá vất vả.
Mễ Nặc bị nhiều người như thế nhìn thấy mình bị nhéo mặt, trên gương mặt xinh đẹp của cô lập tức nổi lên trên một vòng ửng đỏ, trong con người màu lam có tia giận dữ.
Mục Lương quay sang nhìn Vệ Ấu Lan, nói:
- Đúng rồi, hôm nay làm thêm món thịt đưa cho Vưu Phi Nhi đi.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan vội vàng đáp lời.
- Sau khi mang đến, nhắc nhở cô ấy phải nghỉ ngơi nhiều, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.
Mục Lương bình tĩnh nói.
Gần đây, Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu bí dược cường hóa cấp 3, đã bước vào thời kỳ mấu chốt, thời gian rời khỏi Phòng Nghiên Cứu càng ngày càng ít.
- Vâng.
Vệ Ấu Lan vội vàng đi vào bếp chiên thịt.
Trước khi rời đi, cô bé còn liếc nhìn hai tiểu hầu gái nhỏ, nhẹ nhàng chớp chớp hai mắt, nhắc nhở hai người cần phải chú ý một chút.
Ba Phù cúi thấp đầu, tự hỏi kế tiếp mình nên làm như thế nào? Vệ Ấu Lan đi rồi, không ai dạy cô.
- Bắt đầu đi.
Mục Lương cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng thịt chiên xù đặt vào trong bát của cô gái tai thỏ.
Tiểu Mật đã từng làm nhân viên phục vụ, biết nên làm như thế nào, cô bé đi lên trước, giúp Mục Lương múc canh cà chua. Ba Phù nhìn thấy cũng phản ứng lại đây, bắt đầu múc canh cho mọi người.
Nguyệt Thấm Lan yên lặng quan sát, vừa lòng gật đầu, Ba Phù biết quan sát, rất thích hợp công việc tiểu hầu gái.
Mễ Nặc run run đôi tai thỏ màu lam, toàn bộ hành trình trong lúc ăn cơm né tránh Ba Phù. Về sau, tiểu hầu gái nhỏ sẽ làm việc trong cung điện thời gian dài, chờ cô gái tai thỏ tiếp xúc lâu với Ba Phù, tự nhiên hai người sẽ quen thuộc nhau.
Hơn mười phút sau, Vệ Ấu Lan đã trở lại.
- Thành chủ đại nhân, mọi thứ của tiểu thư Vưu Phi Nhi đều ổn ạ.
Âm thanh trong trẻo của cô bé vang lên.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Mục Lương đáp lời, thuận tay gắp miếng thịt xào cho Nguyệt Thấm Lan.
Anh dò hỏi:
- Thấm Lan, có bao nhiêu người tìm được công việc rồi?
Nguyệt Thấm Lan nghiêng đầu, suy tư một chút, nói:
- Đã có hơn 300 người bắt đầu làm việc, còn có số ít người thân thể chưa khỏi hẳn, nên cần tiếp tục nghỉ ngơi.
- Chọn một số người đến đồng ruộng làm việc, cũng chọn vài người đưa đến vườn trái cây.
Mục Lương nói.
- Đã biết.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc ghi nhớ.
Ba Phù nghe vậy trong lòng khẽ động, không biết chú Hách Căn cũng có thể đi vườn trái cây làm việc được không?
Mười mấy phút sau, mọi người đã ăn uống no đủ, lần lượt rời đi phòng ăn, cuối cùng chỉ còn lại ba vị hầu gái.
- Làm việc đi, thu dọn bộ đồ ăn mang về phòng bếp, cái bàn và ghế dựa đều phải dùng giẻ lau ướt chà lau một lần nữa.
Vệ Ấu Lan động tác nhanh nhẹn, duỗi tay thu thập chén đũa.
Hai người Ba Phù, Tiểu Mật học theo, bê chồng bát đĩa trở về phòng bếp.
- Các ngươi mang chén đũa đi rửa đi, ta đi nấu phần cơm của chúng ta.
Vệ Ấu Lan dặn dò nói.
- Vâng.
Tiểu Mật, Ba Phù nhìn nhau, hai người tăng tốc độ làm việc, các cô cũng đã rất đói bụng.
Ba người ở phòng bếp bận rộn mười mấy phút, rửa sạch sẽ chén đũa, để ráo hơi nước sau đó cất đi.
- Đi thôi, chúng ta ăn cơm trưa đi.
Vệ Ấu Lan nhẹ thở ra một ngụm hương khí.
Cuối cùng đã kết thúc công tác buổi trưa, hiện tại các cô có nửa giờ nghỉ ngơi.
- Không biết có thể ăn món gì đây?
Trong lòng của Ba Phù đang vô cùng chờ mong.
Cơm trưa đã được bưng vào phòng nhỏ bên cạnh phòng bếp, đó là phòng ăn nhỏ của các tiểu hầu gái.
Ba Phù và Tiểu Mật đi vào phòng ăn nhỏ, nhìn thấy trên mặt bàn đặt một bát đồ ăn lớn.
Hôm nay, cơm trưa là lá khoai lang đỏ xào thịt, đầy ụ một bát lớn, tương đương lượng ăn cho ba người.
- Các ngươi đều đã đói bụng rồi, mau ăn đi.
Vệ Ấu Lan ngồi xuống, cầm đũa kẹp lấy thịt đưa vào miệng.
- Cơm bao ăn cũng có rau xanh!
Ba Phù trừng lớn đôi mắt màu tím khói.
- Đây là phúc lợi của tiểu hầu gái làm việc trong Phủ Thành Chủ.
Vệ Ấu Lan khẽ nháy mắt.
- Đãi ngộ này, thật là quá tốt rồi.
Ba Phù kinh ngạc cảm thán liên tục, cô cảm thấy làm hầu gái thật sự là quá tốt rồi chứ? Hoàn toàn không hề đáng sợ như đám người thành Bách Lý đó nói.
- Mau ăn đi, buổi chiều ta dẫn các ngươi đi gặp tiểu thư Vưu Phi Nhi, sau đó lại đi vườn hoa phía sau thu hoạch đồ ăn.
Vệ Ấu Lan nhiệt tình hô.
- Được.
Trong lòng Ba Phù, Tiểu Mật rất chờ mong ngồi xuống. Hai người cầm lấy chiếc đũa, gắp lá khoai lang đỏ đưa vào trong miệng. Sau đó, hai bé gái bắt đầu say mê hương vị của lá khoai lang, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

- Vù vù !
Rừng Vạn Khô vẫn như cũ gió cát đầy trời, tầm nhìn rất hẹp.
Mục Lương đang ở trong thư phòng của Cung Điện, vùi đầu dùng bút than viết viết vẽ vẽ trên giấy.
- Cốc cốc cốc!
Cửa thư phòng bị gõ vang.
- Mời vào.
Mục Lương cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
- Kẽo kẹt !
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ba Phù bưng mâm trà đi vào trong thư phòng, cô bé rất cẩn thận đi về phía trước, đi tới bên cạnh anh.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Ba Phù có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô bé đưa trà nóng cho Mục Lương.
- Ừ.
Mục Lương ngẩng đầu liếc nhìn cô bé tóc ngắn một cái, ánh mắt bình tĩnh.
- Thành Chủ Đại Nhân, mời uống trà.
Ba Phù đặt chén trà ở bên tay phải của Mục Lương, lại thu lại chén trà lạnh cũ.
- Được.
Mục Lương bưng lên chén trà nóng mới thay, uống một ngụm trà nóng, độ ấm vừa phải.
Ba Phù thấy vẻ mặt của anh bình thường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô bé đã thành công dâng trà lần đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận