Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3785: Ngươi đang nói cái gì chuyện ma quỷ. (1 càng ).

Chương 3785: Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy? (1 canh).
Trong thiên điện, Mục Lương ôm tiểu nhi tử được bọc trong vải mềm, nét mặt tươi như hoa.
Bên cạnh giường, sản phụ Liễu Thiến nằm như người không có việc gì, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.
Tiểu nhi tử trong ngực Mục Lương ê a vài tiếng, mở to đôi mắt trong veo màu vàng kim nhìn về phía hắn, giống như là nhận ra hắn vậy.
"Thế nào rồi?"
Liễu Thiến ôn nhu hỏi.
Mục Lương ngồi ở bên giường, đưa tiểu nhi tử đến trước mặt nữ nhân, ôn nhu nói: "Hiên Liễu rất giống ngươi."
Liễu Thiến liếc nhìn nhi tử, trên mặt tràn đầy từ ái, nói: "Mặt mày càng giống ngươi."
Lần này nàng sinh sản rất thuận lợi, toàn bộ quá trình chỉ mất không đến hai canh giờ.
"Đều giống."
Mục Lương cười một tiếng, đặt tiểu nhi tử lên giường mềm.
Hắn tự tay vén những sợi tóc trên mặt nữ nhân ra, giọng nói ôn nhuận: "Khổ cực cho ngươi rồi."
Liễu Thiến ôn nhu nói: "Không khổ cực, coi như là thể nghiệm một chút cảm giác sinh con, không đau như trong tưởng tượng."
Nàng sống mấy chục vạn năm, sinh hài tử vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm.
Lúc Liễu Thiến nhìn thấy con của mình lần đầu tiên, trong lòng nảy sinh trìu mến, đó là cảm giác làm mẹ, muốn nhẹ nhàng che chở hắn lớn lên.
Mục Lương nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nữ nhân, rót vào trong cơ thể nàng sinh mệnh bản nguyên, trợ giúp nàng nhanh chóng bổ sung tiêu hao của thân thể.
Hắn ôn nhuận nói: "Chúng ta cũng có con của mình rồi."
Trong mắt Liễu Thiến ẩn tình, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Sau một khắc, cửa phòng sinh bị đẩy ra, Vệ Ấu Lan vội vã đi vào.
Nàng là nhận thấy trong phòng sinh rất yên tĩnh, mới dám trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Thế nào rồi?"
Nàng vội vàng hỏi.
"Đều bình an."
Mục Lương cười một tiếng, ý bảo tiểu nhi tử đã ngủ mất.
Vệ Ấu Lan nghe vậy nhất thời thở phào một hơi, cử chỉ êm ái tiến lên kiểm tra, ánh mắt đều sắp ôn nhu hóa.
"Hắn thật là đáng yêu."
Nàng ôn nhu nói.
"Ngươi có thể ôm ôm hắn."
Liễu Thiến nhẹ giọng nói.
Vệ Ấu Lan vội vàng lắc đầu nói: "Không được, để hắn ngủ đi, chờ tỉnh ngủ lại ôm cũng không muộn."
Liễu Thiến nhìn màu sắc yêu thích trong mắt nàng, ôn nhu nói: "Ngươi cũng cố gắng một chút."
Vệ Ấu Lan nghe vậy mặt cười nhất thời phiếm hồng, nhỏ giọng nói: "Không phải nói nha, thuận theo tự nhiên là tốt."
"Tốt."
Liễu Thiến đôi mắt đẹp lộ vẻ cười.
Vệ Ấu Lan lại nhìn về phía hài tử đang ngủ say, ôn nhu hỏi: "Đại danh gọi là Mục Hiên Liễu, nhũ danh là gì chứ?"
"Hiên Nhi a."
Liễu Thiến nói rồi nhìn về phía Mục Lương.
"Tốt."
Mục Lương sủng nịch gật đầu.
Hắn đứng lên nói: "Ngươi ngủ một lát đi, thân thể ít nhiều tổn hao chút tinh khí, nghỉ ngơi một chút sẽ khôi phục nhanh."
"Tốt."
Liễu Thiến mâu quang ôn nhu.
Mục Lương đắp chăn cho nữ nhân, kéo Vệ Ấu Lan rời khỏi thiên điện.
Cửa thiên điện đóng lại, các người làm đều vây lại đây.
"Các ngươi nương nương không có việc gì, không cần lo lắng."
Mục Lương ôn nhuận nói.
"Vậy là tốt rồi."
Các người làm thở phào một hơi, ngay sau đó nét mặt đều là sắc mặt vui mừng.
Mục Lương dặn dò: "Đi chuẩn bị canh bổ dưỡng đi, các ngươi nương nương phải bồi bổ nhiều."
"Vâng, ta đi chuẩn bị ngay."
Tiểu Mịch bằng lòng một tiếng, nhanh nhẹn đi phòng bếp.
Vệ Ấu Lan thanh thúy nói: "Xin lỗi, bận rộn liền quên mất thời gian."
Nàng bằng lòng Mục Lương rất nhanh sẽ trở lại, không ngờ đi quản lý cục bận rộn mãi không dừng được.
Mục Lương giơ tay lên nhẹ nhàng búng vào giữa lông mày nữ nhân, cưng chiều nói: "Không cần nói xin lỗi, chỉ là không muốn ngươi quá mệt mỏi."
Vệ Ấu Lan cười tươi như hoa nói: "Không mệt nhọc a, chỉ là có chút việc ta xử lý quen rồi, cần ta ra quyết sách."
Mục Lương ôn nhuận nói: "Thực sự không cần tìm người tiếp nhận công tác của ngươi sao?"
Vệ Ấu Lan nghe vậy hai tay chống nạnh, hỏi: "Ngươi muốn cướp công việc của ta?"
Mục Lương cười một tiếng, lắc đầu nói: "Được rồi, ngươi vui vẻ là được."
Vệ Ấu Lan đôi mắt đẹp sáng lấp lánh nói: "Ta đương nhiên vui vẻ."
"Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi không gian thân cây nhìn xem."
Mục Lương ôn hòa nói.
"Đi thôi, đi xem các tỷ tỷ."
Vệ Ấu Lan nhu thuận gật đầu.
"Tốt."
Mục Lương mặt mày lộ vẻ cười, thân thể biến mất tại chỗ.
Hắn xuất hiện lại đã ở trong không gian thân cây, Nguyệt Thấm Lam đám người vẫn còn đang tu luyện, trong đó mấy đạo khí tức mơ hồ có dấu hiệu đột phá.
"Muốn đột phá a."
Mục Lương khóe môi cong lên, nhìn về phía Mục Cảnh Lam và Mục Mạn Tiên.
Sau một khắc, khí thế của hai người cùng nhau bộc phát, nhanh chóng đột phá tới.
Bọn nhỏ tu luyện ở trong không gian thân cây lâu nhất, thêm vào Thái Sơ Thế Giới Thụ tiến hóa tới cấp 22, năng lượng phản hồi lại làm cho tu vi của bọn họ tăng mạnh.
"Chân Tiên cảnh, tốc độ tu luyện nhanh hơn so với ta năm đó."
Mục Lương hơi nhíu mày.
"Ông ~~~"
Mục Cảnh Lam và Mục Mạn Tiên lần lượt mở mắt ra, sắc mặt vui mừng trên mặt không che giấu được, không ngờ một lần hành động đột phá tới Chân Tiên cảnh.
. . .
"Phụ thân."
Mục Mạn Tiên liếc mắt liền thấy Mục Lương, nét mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Phụ thân."
Mục Cảnh Lam cũng nhanh chóng tiến lên.
Mục Lương ôn thanh nói: "Chân Tiên cảnh thực lực, rất tốt."
"Không làm phụ thân thất vọng chứ ạ?"
Mục Mạn Tiên ngạo kiều nói.
"Không có."
Mục Lương cười một tiếng, khẳng định.
Mục Cảnh Lam nghiêm mặt nói: "Tỷ tỷ, ta rất nhanh sẽ có thể vượt qua tỷ."
Mục Mạn Tiên không thèm để ý nói: "Không sao cả, ngươi vượt qua ta trước rồi nói, bây giờ thực lực cảnh giới của ngươi và ta là như nhau."
"Dục tốc bất đạt, làm đâu chắc đấy thôi."
Mục Lương gõ vào đầu con trai lớn.
"Vâng, ta hiểu rồi."
Mục Cảnh Lam nghiêm túc gật đầu.
Mục Mạn Tiên nháy mắt với hắn, đưa tay kéo tay Mục Lương nói: "Phụ thân, sao các mẫu thân đều tới rồi?"
Mục Lương đem chuyện vừa rồi nói ngắn gọn lại.
"Cho nên phụ thân bây giờ là vô thượng Tiên Đế cảnh giới?"
Mục Cảnh Lam kinh hỉ lên tiếng.
"Đúng vậy."
Mục Lương gật đầu lên tiếng.
"Oa ~~~"
Mục Mạn Tiên trợn to đôi mắt đẹp, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
"Phụ thân thật lợi hại, thực sự đột phá tới vô thượng Tiên Đế cảnh, đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết."
Mục Cảnh Lam kinh ngạc nói.
Mục Lương buồn cười nhìn về phía hai đứa bé, giọng nói trong sáng: "Bây giờ đã không phải là truyền thuyết, vô thượng Tiên Đế cảnh hoàn toàn chính xác tồn tại."
"Vậy phụ thân chẳng phải là Tiên Giới đệ nhất cường giả?"
Mục Mạn Tiên hưng phấn nói.
"Phụ thân, ta sợ là đuổi không kịp ngươi."
Mục Cảnh Lam thở dài nói.
Mục Lương nhìn về phía đại nhi tử, giọng nói nghiêm túc: "Mọi việc đều có thể, bây giờ đã buông tha, làm sao trở nên càng mạnh?"
Mục Cảnh Lam xấu hổ cúi đầu, ngẩng đầu lên lần nữa, nghiêm túc nói: "Phụ thân nói rất đúng, vĩnh viễn lấy việc đuổi theo bước chân của phụ thân làm mục tiêu."
Mục Lương sửa lại: "Là lấy việc vượt qua ta làm mục tiêu, đuổi theo ta rất dễ dàng."
"Phụ thân, ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì vậy?"
Mục Cảnh Lam khóe mắt giật giật.
"Phụ thân, ai có thể vượt qua được ngươi?"
Mục Mạn Tiên giọng nói u u.
Bọn họ có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ như vậy, tất cả đều là do nội tình tốt, thêm vào các loại tài nguyên cung ứng.
Mục Lương khẽ cười nói: "Hiện tại không có."
Hắn nghĩ tới lão tổ tông của Bất Tử tộc, thực lực vẫn không bằng hắn, chỉ là bây giờ hắn trốn ở đâu, không giải quyết thì cuối cùng vẫn là một mối họa ngầm.
Ps: « 2 canh »: Cầu đánh giá khen thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận