Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 773: Vấn Đề Tồn Tại Ở Thành Huyền Vũ



- Đúng rồi, khu vực xưởng cũng giống vậy, đồ gốm cũng chất đống rất nhiều.

Nguyệt Thấm Lan tiếp tục nói bổ sung.

- Ừm, đây là sự thật, lúc ở Phố Buôn Bán, đồ gốm rất ít được bán ra, nên chất đầy trong nhà kho.

Hồ Tiên gật đầu nói.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, Nguyệt Thấm Lan nói vấn đề thứ nhất, cũng chính là chuyện anh muốn bàn trong lần hội nghị này.

Bây giờ, thành Huyền Vũ phát triển đã có chút lệch hướng, tất cả đều có sản lượng rất cao, lại không biện pháp mang các loại thành phẩm bán hết ra ngoài, biến thành tinh thạch mà anh cần.

Thành Huyền Vũ có Trà Thụ Tinh Thần, có phân bón.

Dưới tình huống này, đồng ruộng được bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, rau xanh và hoa quả đều cho sản lượng quá mức cao, đưa tới hàng tồn kho quá thừa.

- Trước tiếp, chúng ta cần tiếp thu ý kiến mọi người, mọi người nghĩ nên giải quyết vấn đề này như thế nào mới tốt?

Ngón tay của Mục Lương nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn, bình tĩnh nói.

Ngải Lỵ Na là người đầu tiên mở miệng đưa ra đề nghị:

- Đại nhân, nếu rau xanh và hoa quả quá nhiều, vậy cứ hạ giá bán xuống. Là có thể bán được nhiều hơn

- Đúng rồi, vì sao không xuống giá, có thể bán được nhiều hơn, là có thể giảm bớt lãng phí.

Nguyệt Phi Nhan nhận đồng gật đầu.

- Dường như rất có đạo lý.

Hi Bối Kỳ đưa tay chống lấy cằm, gật đầu đồng ý.

...........

Chân mày của Mục Lương cau lại, các cô gái đều nhìn về anh.

Anh liếc mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan và Hồ Tiên, giọng bình tĩnh hỏi:

- Như vậy, các ngươi cũng không có biện pháp giải quyết khác?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp con mắt màu xanh nước biển, nhẹ giọng nói:

- Hạ giá bán, cũng xem là một cách giải quyết nha!...

- Biện pháp này không được.

Mục Lương bình tĩnh lắc đầu.

- Hả, vì sao?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi.

Mấy người còn lại, bao gồm Nguyệt Thấm Lan cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Mục Lương ôn hòa giải thích nói rõ:

- Giá hàng là cần phải thay đổi khống chế từng chút, nếu như đột nhiên xuống giá, rất dễ dàng đưa tới phá vỡ hệ thống đồng Huyền Vũ.

Anh rất vất vả xây dựng hệ thống tiền tệ, cũng không muốn bị hủy vì chuyện xuống giá.

Các cô gái nở nụ cười, có hơn phân nửa người đều cảm thấy mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu.

- Nếu xuống giá, mặc dù bán được số lượng nhiều, nhưng chả kiếm được bao nhiêu tinh thạch.

Ngón tay của anh gõ bàn một cái, lạnh nhạt nói:

- Hơn nữa đây không phải là một biện pháp giải quyết dùng lâu dài.

- Ra là vậy...

Nguyệt Thấm Lan hiển nhiên hiểu ra.

- Hoa quả và rau xanh ở bên ngoài rất thưa thớt, một món hàng xa xỉ giá thành cao, nếu hạ giá, sẽ bị thương nhân mua vào bán ra giá cao, phá hư thị trường, về sau kiếm được tinh thạch lại càng ít.

Mục Lương buông cây bút trong tay xuống.

Dù sao, thương lái cũng sẽ không xuống giá!

- Hiểu rồi.

Hồ Tiên và Nguyệt Thấm Lan như suy nghĩ hiểu ra chậm rãi gật đầu, sau khi được Mục Lương nhắc nhở, rất nhiều vấn đề đều đã hiểu rõ.

- Vậy Mục Lương, vấn đề này muốn giải quyết như thế nào mới là tốt nhất?

Mễ Nặc ngây thơ hỏi.

- Rất đơn giản, nếu hàng chồng chất, vậy bán cho người cần nhiều hơn.

Con ngươi màu đen của Mục Lương lóe ánh sáng, trong lòng anh đã có một kế hoạch.

- Bán cho người khác nhiều hơn?

Ánh mắt Hồ Tiên mê man, sau đó rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo, kinh ngạc mở miệng nói:

- Mục Lương, ý của ngươi là giống như máy bay Huyền Vũ, vận chở hàng ra ngoài?

- Ừm.

Mục Lương khẽ gật đầu.

- Hàng hóa quá nhiều, không có biện pháp bán ra toàn bộ trong thành, vậy phát triển buôn bán ở phía ngoài. Dù sao xuống giá, đó cũng không được kiếm bao nhiêu tinh thạch.

- Hả, không được, ta làm sao nghe không hiểu các ngươi đang nói gì, làm sao lại liên quan đến Tiểu Vũ rồi?

Hi Bối Kỳ gấp giọng hỏi.

- Ta cũng không hiểu.

Nguyệt Phi Nhan ngoẹo đầu, nhìn về phía mẹ mình, cầu xin giải thích.

-...

Nguyệt Thấm Lan đang lặng lẽ nhìn Mục Lương, không thấy ánh mắt của con gái.

Thân thể của anh hơi dựa vào phía sau, bình tĩnh nói:

- Tiểu Vũ chỉ có một con, hơn nữa quãng đường nó bay là bay thẳng. Mỗi lần chỉ có thể đến một tòa thành, dừng lại sau một ngày lại đi bay đến thành phố tiếp theo, hiệu suất như vậy quá thấp.

Anh muốn kiếm nhiều tinh thạch, vậy thì nhất định phải có khả năng mang nhiều hàng hóa đến tận những thành khác, cũng chính là hình thức buôn bán ở Địa Cầu.

Nhưng muốn phát triển buôn bán, phải suy nghĩ đến một vấn đề, đó chính là mỗi tòa thành đều cách nhau quá xa.

Ở nơi này, giao thông không tiện lợi, thậm chí không có phương tiện giao thông, muốn phát triển buôn bán cũng rất khó.

Chỉ dựa vào máy bay Huyền Vũ vận chuyển hàng, chỉ có thể nói là như muối bỏ biển.

Nếu đường hàng không giao thương giữa các thành lớn tăng lên, sau này, Rùa Đen đi càng xa hơn, máy bay có vẻ càng thêm không có bao nhiêu tác dụng.

- Vậy làm sao bây giờ?

Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc chớp động, cô gắng tìm biện pháp giải quyết

Cô cũng muốn giúp đỡ Mục Lương, nên đang cố gắng suy nghĩ.

- Một con Tiểu Vũ không đủ, vậy nhiều thêm mấy con.

Hồ Tiên như có điều suy nghĩ nói.

- Nhiều thêm mấy chiếc máy bay sao…?

Nguyệt Phi Nhan suy tư chốc lát nói:

- Ngoại trừ Tiểu Vũ, chỉ có những ong thợ, chỉ là bọn chúng cũng không lớn. Có thể vận chuyển sao?

- Không thể, ong thợ không có biện pháp một lần bay quá xa.

Mục Lương lắc đầu.

Ong thợ ngoại trừ không thể bay quá xa, hình thể cũng không lớn, năng lực bốc xếp và vận chuyển cực kỳ có hạn, ong thợ cũng rất khó sinh sống bên ngoài ngoại trừ thành Huyền Vũ; cần lượng lớn mật hoa bổ sung năng lượng tiêu hao,... Dù sao bây giờ, cũng chỉ có thành Huyền Vũ có nhiều hoa, cung cấp phấn hoa cho ong thợ, bổ sung tiêu hao năng lượng của nó.

Quả Tinh Thần lại quá trân quý, không thể nào tùy ý lấy ra làm đồ tiếp tế.

- Ong thợ không được, vậy hình như cũng không có con vật nào thay thế...

Nguyệt Phi Nhan buông tay.

- Không có sẵn, thì tự mình tạo ra.

Mục Lương đột nhiên nói

- Hả, có ý gì?

Các cô gái ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía anh.

Khóe môi của Mục Lương nhếch lên, gằn từng chữ:

- Tự chúng ta tạo ra máy bay vận chuyển.

Anh vốn đang nghĩ đến Phi Thuyền ở Địa Cầu, vốn dựa vào trình độ khoa học kỹ thuật thế giới này là không thể nghĩ đến, không có khả năng làm ra máy bay.

Chế tạo Phi Thuyền, không thể dùng kỹ thuật nhưng có thể dùng phương thức linh khí, cũng có thể làm ra.

Linh khí!

Mục Lương nhớ đến Phi Thuyền, một chiếc máy bay dạng thuyền lớn biết bay, năng lực bốc xếp và vận chuyển không kém hơn so với máy bay.

- Phi Thuyền vận chuyển?

Gìa Lạc nhất thời hứng thú.

Cô ngồi thẳng người, con ngươi màu xanh da trời của cô nhìn về phía Mục Lương, khuôn mặt cô nghiêm túc hỏi:

- Thành Chủ Đại Nhân, ngươi nói Phi Thuyền vận chuyển, là nói đến một kiện linh khí phi hành khổng lồ đúng không?

Đôi mắt của anh lóe lên ánh sáng, gật đầu nói:

- Không sai, một con thuyền lớn biết bay thuyền, chỉ cần chế tạo ra, là có thể thay thế máy bay Huyền Vũ, đi đến từng thành phố làm giao dịch.

- Nghe cũng rất thú vị!

Hai con ngươi của Gìa Lạc tỏa sáng lấp lánh, cảm giác hưng phấn này giống như cảm giác khi cô cầm trên tay bản vẽ nghiên cứu xe máy?

- Linh khí phi hành khổng lồ... Đó là lớn bao nhiêu?

Nguyệt Phi Nhan ngoẹo đầu tò mò hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận