Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1536: Lâu Ngày Sinh Tình

Ngải Lỵ Na ngồi xổm người xuống, ngước mắt nhìn đồng hồ quả lắc trên đỉnh Trung tâm Huyền Vũ, kim giờ đồng hồ đã chỉ hướng số sáu và kim phút đang đến gần số mười hai.

Cô nhỏ giọng nói lầm bầm:

- Trời sắp tối rồi, thành chủ đại nhân còn chưa tới.

- Chắc là có việc gì đó.

Ny Cát Sa ngáp một cái, quay đầu nhìn hướng khác, có rất nhiều người đang ở vây xem các cô.

Lúc này, chuông Huyền Vũ trên tửu lâu vang lên.

Đông đông đông ~~~

Tiếng chuông vang vọng hơn nửa thành Tát Luận, âm thanh liên tục, âm vang đọng lại trong lòng người dân trong thành.

Dụ ~~~

Khoảnh khắc tiếp theo, cả Trung tâm Huyền Vũ đều tỏa ra ánh sáng, xua tan bóng tối đang ập đến.

- Thật xinh đẹp.

Ny Cát Sa ngửa đầu nhìn.

Ngải Lỵ Na đứng lên, giơ tay lên gãi gãi khuôn mặt, bình luận:

- Giống như một cái bắp ngô lớn phát sáng.

-.......

Ngôn Băng nhếch mép một cái.

Duy Lợi Á kinh ngạc lên tiếng:

- Chuyện này làm như thế nào vậy?

- Là bọ cánh cứng đèn lồng.

Ny Cát Sa giải thích.

Mặt ngoài trung tâm, có chỗ lõm xuống ba mươi phân.

Khi chuông Huyền Vũ kêu lúc sáu giờ, bọ cánh cứng đèn lồng sẽ chui vào từng chỗ lõm, phát ra ánh sáng, chiếu rọi cả bên trong.

Sau khi trời sáng, bọ cánh cứng đèn lồng sẽ rời đi nghỉ ngơi.

- Thật là đẹp.

Duy Lợi Á tán thán lên tiếng.

- Các ngươi đều xong việc rồi sao?

Âm thanh trong trẻo từ không trung truyền đến, Mục Lương mang theo Mễ Nặc từ trên trời giáng xuống, đap xuống trước mặt các cô gái.

- Thành chủ đại nhân, đều đã làm xong.

Ny Cát Sa giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội.

- Thành chủ đại nhân!!

Những người khác giơ tay lên hành lễ theo.

- Vất vả rồi.

Mục Lương bình tĩnh nói.

Duy Lợi Á lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không khổ cực.

Mục Lương nhìn thiếu nữ Hải Yêu khẽ gật đầu.

Hai mắt Duy Lợi Á tỏa sáng lấp lánh, khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng.

Ngôn Băng đi về phía trước hai bước, thấp giọng hỏi:

- Đại nhân, kế tiếp làm như thế nào?

Mục Lương nhếch khóe môi, ôn hòa nói:

- Việc tiếp theo giao cho ta.

- Tách ~~~

Anh búng tay một cái, nguyên tố ánh sáng cực nhanh ngưng tụ, chiếu sáng khu vực quanh 5km.

Dưới đất và cột đá, ánh sáng và bóng tối được phân biệt rõ ràng, tạo thành một vòng cung dài, nối thành một vòng tròn khổng lồ.

Thành phòng quân không ngạc nhiên khi thấy ánh sáng, ngược lại lui về phía sau, đứng trong vùng sáng. Cùng lúc đó, một giọng nói hùng hồn truyền khắp hầu hết thành Tát Luận.

- Khu vực ánh sáng, đã thuộc quyền quản lý của thành Huyền Vũ, từ mai sẽ thi hành luật pháp và quy định của thành Huyền Vũ.

Giọng của Mục Lương lại vang lên:

- Các ngươi có thời gian một đêm để suy nghĩ, sau khi trời sáng nếu vẫn còn ở trong vòng ánh sáng, thì là con dân của ta, hưởng thụ các chính sách đãi ngộ của thành Huyền Vũ.

Giọng của Mục Lương quanh quẩn giữa không trung, nửa số người ở thành Tát Luận đều nghe thấy, có người xì mũi coi thường, có người rục rịch.

- Không, ta không muốn bị luật pháp cùng quy định thành Huyền Vũ quản.

- Đi, hiện tại đi luôn, chúng ta là người thành Tát Luận.

......

Một đêm này nhất định là không an tĩnh, có người rời vòng ánh sáng, lại có người trao đổi để tiến vào vòng, chỉ là hầu hết những người rời đi đều không có bất động sản, và những người có bất động sản không cam lòng cứ như vậy đi. Bọn họ muốn nhìn thêm, khu vực thành Huyền Vũ cai quản, cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.

Vương Cung, quốc vương khoác áo khoác ngoài đứng trước tiền điện, biểu cảm trên mặt lão ngưng trọng nhìn Trung tâm Huyền Vũ đang sáng lên phía xa xa.

- Cha.

Bạch Sương đi nhanh tới, đứng bên cạnh quốc vương.

- Sương nhi, ngươi nói xem Mục Lương, ngài ấy muốn làm cái gì?

Quốc vương thở dài hỏi.

- Chắc không phải là việc xấu.

Bạch Sương không chắc chắn nói.

Quốc vương lắc đầu, thở dài nói:

- Ai~, ta chỉ sợ ở thành Tát Luận lại nuôi một đối thủ khác.

- Không đâu, Mục Lương không phải là người như thế!

Bạch Sương nghiêm mặt nói.

Quốc vương giơ tay lên vỗ vai của con gái, sốt sắng nói:

- Ngươi hiểu ngài ấy rất rõ sao?

Bạch Sương hơi ửng hồng má, nhăn nhó cúi đầu:

- Không chắc như vậy.

Cô ngẩng đầu, giọng chắc chắc nói:

- Nhưng ta biết, Mục Lương sẽ không động thủ với chúng ta.

Hai người không là đối thủ ngang tầm.

- Sương nhi, nếu như ngươi thành hôn với Mục Lương, ta mới có thể tin lời này.

Quốc vương cười khổ nói.

- Cha~~~

Bạch Sương phồng khuôn mặt bánh bao, giận liếc quốc vương.

- Sương nhi, cha biết ngươi thích Mục Lương.

Quốc vương nói.

Bạch Sương chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, phụ thân muốn nói cái gì?

Quốc vương nhìn con gái, ấm áp nói:

- Sương nhi, ngươi đã từng nghe qua câu nói, lâu ngày sinh tình?

- Đã từng nghe!

Lông mi Bạch Sương run lên, đoán được lời tiếp theo của cha mình.

Thần sắc quốc vương cổ quái, hắng giọng một cái nói:

- Nếu lâu ngày có thể sinh tình, vậy ngươi đến thành Huyền Vũ đi, ở một hai năm, sau đó giữ Mục Lương.

- Hở?

Bạch Sương mở to đôi mắt xinh đẹp, lỗ tai cùng cổ đều đỏ.

- Khụ khụ~

Quốc vương ho nhẹ một tiếng, giơ tay lên vỗ vai của con gái, chân thành nói:

- Sương nhi, cha tin tưởng ngươi có thể làm được.

Bạch Sương trợn mắt, giận trách:

- Cha, mẹ có biết chuyện này không?

- Việc này, là mẹ ngươi bảo ta nói với ngươi.

Trên mặt quốc vương nhiều thêm ý cười.

- Quả nhiên!

Bạch Sương xoa xoa cằm, lại không mở miệng từ chối.

………..

Mục Lương không hề rời thành Tát Luận, mà đến điện Tàng Thư ở vương cung.

- Cọt kẹt ~

Cửa điện Tàng Thư bị đẩy ra, Nguyệt Thấm Di đang xem sách quay đầu lại.

- Mục Lương?

Cô nhỏ giọng mở miệng thăm dò.

- Là ta.

Mục Lương giải trừ ẩn thân, trở tay đóng cửa điện lại.

- Tối hôm nay không bận rộn sao?

Đáy mắt Nguyệt Thấm Di hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sắc mặt của cô không thay đổi.

Mục Lương ám chỉ nói:

- Có một số việc không gấp được, từ từ sẽ xong.

- Chuyện gì?

Nguyệt Thấm Di trợn to mắt, Mục Lương nhìn ra cái gì sao?

Ánh mắt cô ngạc nhiên, vành tai đã biến thành màu hồng, cắn môi dưới muốn nói lại thôi.

Mục Lương thuận tay cầm một quyển sách lên, giải thích:

- Gần đây đang nghiên cứu vài món linh khí, cũng chưa có manh mối, cho nên không gấp được.

- Hóa ra là vậy.

Nguyệt Thấm Di sửng sốt một chút.

Cô thầm thở dài, nhưng trong lòng không ngừng lẩm bẩm, hóa ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

- Còn có bao nhiêu quyển chưa đọc?

Mục Lương ôn hòa hỏi.

Nguyệt Thấm Di lên tinh thần, ôn nhu nói:

- Còn có hai hàng giá sách cuối cùng chưa đọc.

- Vậy tranh thủ xem xong trong hai ngày.

Mục Lương gật đầu một cái, mở ra quyển sách trên tay xem kỹ.

- Hai ngày sao...?

Nguyệt Thấm Di có chút phiền muộn đứng lên.

Mục Lương nghiêng đầu liếc cô, kinh ngạc hỏi:

- Làm sao vậy?

- Không có việc gì, ngươi mau đọc đi.

Nguyệt Thấm Di qua loa lấy lệ trả lời một câu.

Anh không suy nghĩ nhiều, tập trung lực chú ý vào sách.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời ngoài điện Tàng Thư từng bước sáng sủa.

Anh khép sách lại, đứng lên nhẹ giọng nói:

- Ngày hôm nay đến đây thôi, buổi tối có thời gian ta lại tới.

- Được.

Nguyệt Thấm Di nhẹ nhàng gật đầu.

Cô nhìn nghiêng về dãy giá sách cuối cùng, nếu như tối nay Mục Lương tới, chỉ cần một đêm là có thể đọc hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận