Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2394: Kế Hoạch Xây Dựng Bệnh Viện Đa Khoa. Trà Chanh.

Hỉ Na giải thích:

- Trước đây Thiệu Tông hay ngủ ở chỗ này, sau khi hắn rời đi thì không có ai chạm vào nơi đây.

Lạp Nhã nghe vậy cúi người xuống, vươn tay sờ soạng gối đầu, lặng lẽ cầm lấy một sợi tóc màu nâu rồi cất vào tay áo, đây là vật phẩm dùng cho việc bói toán.

- Thoạt nhìn không có manh mối gì cả, chúng ta trở về thôi.

Nói xong cô lập tức xoay người đi ra ngoài.

Hỉ Na ngẩn người, cô ấy vừa mới đến mà giờ lại phải đi rồi?

……..

Cung điện, khu Trung Ương.

- Cộp cộp cộp ~~~

Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa thư phòng, nhìn Mục Lương đang ngồi phía sau bàn làm việc, nói:

- Mục Lương, Tạp Giai và Lạp Nhã đã đến thành Y Lê rồi.

- Ừm, nhắc nhở các cô ấy cẩn thận một chút.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Yên tâm đi, các cô không phải là kẻ yếu đuối.

Nguyệt Thấm Lan buông văn kiện trong tay xuống bàn rồi ngồi bên cạnh anh, tiếp tục nói:

- Chúng ta lại chờ thêm mấy ngày nữa hẳn là có thể điều tra rõ ràng hướng đi của nhóm Thép Tím kia.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Ừm, đừng nóng vội, lấy năng lực của Lạp Nhã thì chắc chắn có thể tra ra được.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu nhận đồng:

- Thật ra truy tra hướng đi của nhóm Thép Tím kia không tính là khó, chỉ cần lưu ý đám người thương nhân và quý tộc có sử dụng Thép Tím dạo gần đây hay không là có thể tra ra được manh mối rồi.

- Ừm, biện pháp này không tệ.

Mục Lương cười một tiếng.

- Không nói chuyện này nữa, chúng ta cứ giao cho Lạp Nhã và Tạp Giai thăm dò là tốt rồi.

Nguyệt Thấm Lan xua tay nói, rồi ngồi bắt chéo hai chân, dịu dàng cất tiếng:

- Ta tới tìm ngươi là vì một chuyện khác.

- Chuyện gì?

Trong mắt Mục Lương lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy nói:

- Liên quan tới việc xây bệnh viện mà ngươi đề cập trước đây.

- Ừm, chuyện này có vấn đề gì à?

Mục Lương nhướng mày hỏi.

Anh chuẩn bị xây vài Bệnh Viện Đa Khoa trong vương quốc Huyền Vũ để hoàn thiện và giải quyết vấn đề dân sinh.

Dân chúng bình thường có tố chất cơ thể không đồng đều, rất nhiều người thường xuyên mắc chút bệnh vặt hoặc xảy ra tai nạn bất ngờ trong lúc cuộc sống chẳng hạn như khi làm cơm cắt vào tay, chạy quá nhanh nên té ngã trật chân, bị xe thú tông trúng, v.v…

Một số bệnh nhẹ hoặc vết thương không nặng có thể được chữa khỏi bằng bí dược chữa thương, nhưng đối với một ít vết thương nghiêm trọng thì bí dược thông thường sẽ không có quá nhiều hiệu quả, mà bí dược chữa thương loại tốt thì đa số dân chúng mua không nổi, hơn nữa sản lượng có giới hạn.

Hằng ngày còn sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề, ví dụ như khi cần nằm trên giường nghỉ ngơi nhưng bên cạnh không ai chăm sóc, những vấn đề này có được giải quyết bằng Bệnh Viện Đa Khoa.

Ngoại trừ Bệnh Viện Đa Khoa thì anh còn muốn xây rất nhiều viện dưỡng lão, chuyện này sẽ chậm rãi hoàn thiện trong tương lai.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Ta muốn xây Bệnh Viện Đa Khoa ở gần quảng trường Chủ Thành, giao thông nơi đó thuận tiện nhất, các con đường đều đổ về đây, bên cạnh chính là Tuần Cảnh Vệ, nếu gặp phải vấn đề gì cũng có thể nhanh chóng giải quyết.

- Ừm, có lý.

Mục Lương như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan lấy sổ tay lật vài trang rồi đưa cho anh xem:

- Đây là vài vị trí mà ta chọn trúng, ngươi xem một chút đi.

- Ừm, để ta xem

Mục Lương tiếp nhận sổ tay rồi nhìn lướt qua, sau đó im lặng nghĩ ngợi một hồi.

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển, nếu Bệnh Viện Đa Khoa được xây ở bên cạnh quảng trường Chủ Thành thì sẽ có lợi cho việc quản lý hằng ngày.

Ngón tay của Mục Lương chỉ vào một chỗ trên bản đồ, nói:

- Xây ở nơi này đi, vị trí đủ lớn, bên cạnh chính là con đường chính Chủ Thành, nơi đây còn có thể xây một bãi đỗ xe.

- Ta cũng cảm thấy nơi đây rất thích hợp.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.

Anh gật đầu bảo:

- Vậy xây Bệnh Viện Đa Khoa ở nơi này đi, hai ngày này ta sẽ đưa bản vẽ cho ngươi.

- À phải, việc huấn luyện nhân viên y tế tiến hành thế nào rồi?

Anh lại hỏi.

Cô ưu nhã nói:

- Hôm nay ta vừa mới đi thị sát, nửa tháng nữa có thể làm việc rồi.

Từ khi Mục Lương nói muốn xây Bệnh Viện Đa Khoa, cô đã bắt đầu ra thông báo tuyển người, sau đó lại nhờ Quân Y hỗ trợ huấn luyện nhân viên y tế.

Ngày thường Quân Y cũng phải huấn luyện, nhưng cường độ sẽ nhẹ nhàng hơn chút so với những binh lính khác, cho nên bọn hắn mới có thể giúp đỡ việc bồi dưỡng nhân viên y tế.

- Nửa tháng à, như vậy đã đủ rồi.

Mục Lương ôn hòa gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan cười tươi như hoa nói:

- Yên tâm đi, sẽ kịp mà.

- Ừm.

Mục Lương lên tiếng.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, ưu nhã nói:

- Được rồi, ta phải đi làm việc đây.

- Đi thôi.

Mục Lương lên tiếng, cầm lấy văn kiện mà Nguyệt Thấm Lan đưa tới bắt đầu phê duyệt.

Nguyệt Thấm Lan rời khỏi thư phòng, cất bước đi ra ngoài.

Thanh Vụ gọi với theo, hỏi:

- Đại nhân Thấm Lan, ngươi muốn nếm thử chút trà chanh sao?

- Trà chanh?

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy chợt dừng bước.

Thanh Vụ gật đầu nói:

- Đúng rồi, bệ hạ nói trà chanh uống rất ngon cho nên ta thử làm một ít, xác thật là mùi vị rất tốt.

- Ta nếm thử một chút.

Nguyệt Thấm Lan xoay người đi về phía chính sảnh.

Thanh Vụ cầm một cái ly sạch sẽ rồi bỏ vào mấy viên đá, sau đó rót trà chanh đã làm tốt, khuấy đều rồi đưa cho cô gái ưu nhã.

Nguyệt Thấm Lan nhìn trà chanh tỏa khí lạnh, nhấp thử một miếng nhỏ, chua chua ngọt ngọt, mùi vị của trà tinh thần và chanh khuếch tán trong khoang miệng.

- Đúng là uống rất ngon.

Đôi mắt đẹp của cô sáng lên.

Thanh Vụ ngây thơ hỏi:

- Ta không bỏ quá nhiều đường, bệ hạ thích uống chua một chút, đại nhân có muốn thêm chút đường không?

- Không cần đâu, ta thích mùi vị này.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã lắc đầu.

Cô uống cạn ly trà chanh rồi lại bảo tiểu hầu gái rót thêm một ly nữa.

- Rào rào ~~~

Chẳng mấy chốc thì ly lưu ly lại đầy trà chanh lần nữa, Nguyệt Thấm Lan bưng ly lên, vừa uống vừa đi ra ngoài.

- Cái ly...

Thanh Vụ há miệng muốn nhắc nhở.

- Buổi tối ta mang về.

Nguyệt Thấm Lan thuận miệng lên tiếng.

Thanh Vụ ngây thơ đáp lại:

- Vâng.

Cô vốn định đưa thứ gì đó cho Nguyệt Thấm Lan để cầm ly thuận tiện hơn, nhưng chợt nhớ tới đối phương có ma cụ không gian tùy thân, có thể thu ly vào trong không gian mang về.

Nguyệt Thấm Lan mới vừa đi ra cung điện thì lại đụng phải Nguyệt Phi Nhan.

- Mẹ, ngươi đang uống cái gì đấy?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt đỏ, nhìn chằm chằm ly nước trên tay mẹ mình.

- Trà chanh.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

Nguyệt Phi Nhan mấp máy môi hồng, thanh thúy nói:

- Nhìn có vẻ uống rất ngon nha.

- Đúng là hương vị không tệ.

Nguyệt Thấm Lan đột nhiên giơ tay lên, tránh thoát bàn tay vươn tới của con gái.

- Đáng ghét, suýt nữa là lấy được rồi!

Nguyệt Phi Nhan hậm hực thu tay lại, nhìn mẹ mình với vẻ mặt tiếc nuối.

Nguyệt Thấm Lan trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Ngươi là ta nuôi lớn, ngươi đảo mắt một cái là ta cũng biết ngươi đang suy nghĩ cái gì rồi.

- Mẹ, cho ta nếm một ngụm đi.

Nguyệt Phi Nhan nài nỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận