Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 414: Quan Niệm Khác Nhau

Mục Lương bưng chén lưu ly lên, nhấp một ngụm nước trà.
Khóe miệng của anh nhếch lên, ý nghĩa thâm sâu nói:
- Đúng vậy, tri thức có thể thay đổi vận mệnh.
Tam Trưởng Lão trầm mặc không nói.
Cô suy nghĩ một chút, từ từ biết được lời của anh có ý nghĩa gì.
Người làm nghiên cứu ở trên Ốc Đảo, có chín phần mười là biết chữ.
Chỉ có biết chữ mới có thể xem hiểu ghi chép mà người xưa lưu lại, giữa hai bên cũng có thể trao đổi nhanh hơn.
Mục Lương cau mày, kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy, Ốc Đảo không có dạy trẻ con biết chữ ư?
Khóe miệng của Tam Trưởng Lão đắng chát, chậm rãi lắc đầu.
- Chúng ta không có dư thừa tinh lực đặt ở trên người trẻ con.
Bối Nhĩ Liên nâng mi mắt, thấp giọng nói:
- Chờ bọn họ lớn lên, đứa trẻ thông minh mới có thể tiếp nhận bồi dưỡng.
Sau những trẻ con lớn lên sẽ chọn lựa ra những đứa trẻ thông minh, dạy bọn họ biết chữ, tương lai có thể giúp một tay làm nghiên cứu.
Tam Trưởng Lão cũng muốn khiến cho bọn nhỏ đều biết chữ, nhưng không biết phải làm sao khi tình huống không cho phép.
Dù sao thì ở Ốc Đảo, tài nguyên là có hạn, không có cách nào dạy tất cả trẻ con biết chữ, bọn họ cũng cần làm việc, như vậy mới có thể nuôi sống chính mình.
- Sau khi lớn lên mới dạy?
Mục Lương nhẹ nhàng lắc đầu.
- Mục Lương các hạ cảm thấy không đúng sao?
Tam Trưởng Lão nín thở nhíu mày.
Mục Lương ngồi thẳng người, đôi mắt màu đen thâm thúy, lãnh đạm nói:
- Quan niệm của ta và Ốc Đảo các ngươi không giống nhau.
- Ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, trẻ con chính là một tấm giấy trắng, phải được bồi dưỡng từ nhỏ, chỉ cần dạy dỗ thật tốt, có thể sẽ càng ưu tú hơn so với người đời trước.
Mục Lương giải thích quan niệm của mình, đây là tổ quốc của chính mình kiếp trước, dùng tới thời gian gần năm ngàn năm, đi vào thực tiễn tổng kết ra được.
- Chuyện này...
Sau khi nghe xong, trong lòng Tam Trưởng Lão lại rất chấn động, trợn mắt, suy nghĩ đang phân tán.
- Chỉ có trẻ con mới có nhiều thời gian đi học tập hơn, càng có nhiều khả năng sáng tạo hơn.
Mục Lương nói lời sâu xa.
Bối Nhĩ Liên đột nhiên đã hiểu lời Mục Lương nói, cô cũng thực sự hiểu ý tứ trong lời nói đó.
- Ý của Mục Lương các hạ, ta hiểu rồi.
Cô thở sâu, đè xuống quan niệm cũ đã bị đánh tan.
- Ai !
Bối Nhĩ Liên thở dài, khàn khàn tiếng nói:
- Nhưng điều kiện của chúng ta không cho phép, Ốc Đảo nuôi sống những đứa trẻ kia đã rất khó, không có tinh thần và sức lực để bồi dưỡng bọn hắn từ nhỏ.
Khóe miệng của Mục Lương nhếch lên, cười nhạt nói:
- Chuyện này đơn giản, Ốc Đảo không có cách nuôi sống trẻ con thì có thể đưa tới thành Huyền Vũ.
- A, có thật không?
Sắc mặt Bối Nhĩ Liên tràn đầy kinh ngạc, số tầng nếp nhăn ở khóe mắt hình như đã ít hơn chút.
- Tất nhiên, chỉ là thêm mấy đứa trẻ mà thôi, thành Huyền Vũ vẫn nuôi được.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
- Chuyện này...
Hô hấp của Bối Nhĩ Liên có chút gấp gáp, thật sâu nhìn chăm chú vào Mục Lương, suy nghĩ trong lòng xoay chuyển hàng trăm lần.
Không biết từ lúc nào, cái nhìn của cô về Mục Lương đã thay đổi.
Thành Huyền Vũ đã sẵn lòng dạy trẻ con biết chữ miễn phí, bây giờ lại nguyện ý nhận thêm một vài đứa trẻ.
Thành chủ như này, đáng để cho người ta kính phục.
- Mục Lương các hạ, ngài làm cho ta cảm thấy kính nể.
Bối Nhĩ Liên đứng lên, chân thành khom lưng hành lễ với Mục Lương.
- Chuyện đủ khả năng cho phép mà thôi.
Đôi mắt màu đen của Mục Lương lấp lóe.
Chờ những đứa bé kia tới, ở thêm một khoảng thời gian ở thành Huyền Vũ, trong một thời gian ngắn đọc nhiều sách ở trường học.
Nói không chừng đời sau của Ốc Đảo chính là người thành Huyền Vũ.
Như vậy, biết đâu có thể trong lúc bất tri bất giác, có thể chiếm đoạt được Ốc Đảo.
- Thế giới này đã không có bao nhiêu người giống như ngài vậy.
Tam Trưởng Lão không suy nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại, cô đã bị Mục Lương thuyết phục hoàn toàn, ở cái thế giới Mạt Nhật, đất chết cằn cõi này, người người đều chỉ vì tự bảo vệ mình sống sót.
Dưới cái nhìn của cô, Mục Lương có lòng tốt đồng ý nuôi dưỡng trẻ con, đó là người rất rất tốt.
- Cuối cùng vẫn phải có người làm những chuyện này.
Mục Lương không hiểu cười cười, nói sang chuyện khác:
- Ốc Đảo có thể đưa tới bao nhiêu đứa trẻ?
- Khoảng một trăm người.
Bối Nhĩ Liên suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói, ngước mắt nhìn Mục Lương, quan sát vẻ mặt của anh.
Nếu như Mục Lương xuất hiện vẻ chống cự, hoặc cảm xúc khổ sở, cô sẽ lập tức mở miệng giảm bớt số người.
- Có thể, đều đưa tới đi.
Mục Lương ôn hòa lên tiếng.
- Có thật không?
Bối Nhĩ Liên lại ngẩn người lần nữa.
Đây chính là một trăm đứa trẻ, mỗi ngày, bọn họ đều phải ăn phải uống, cho dù chỉ là thức ăn trong một ngày, cũng sẽ là một khoản chi tiêu không nhỏ.
- Tất nhiên rồi, các ngươi có cách đưa bọn nhỏ tới đây không?
Mục Lương cười khẽ hỏi.
- Có.
Bối Nhĩ Liên vội vàng gật đầu.
Ốc Đảo trôi lơ lửng trên bầu trời, chỉ cần điều khiển là có thể đi tới thành Huyền Vũ.
- Vậy là tốt rồi.
Mục Lương chậm rãi gật đầu.
Nếu như Ốc Đảo không có cách nào đưa người tới, nói không chừng phải để cho Ưng Lửa bay đi một chuyến.
- Mục Lương các hạ, ta còn có một thỉnh cầu nữa.
Ánh mắt Bối Nhĩ Liên chớp động.
Mục Lương nhướng mày, đưa tay ý bảo:
- Thỉnh cầu gì?
- Ta muốn mở Điểm Liên Lạc Ốc Đảo ở thành Huyền Vũ, có thể chứ?
Bối Nhĩ Liên hỏi dò.
- Điểm Liên Lạc? Là gì?
Mục Lương hơi cau mày.
- Chỉ là Điểm Liên Lạc thông thường mà thôi, chúng ta có một vài người bên ngoài, cần phải đi tới Điểm Liên Lạc mới có thể truyền tin tức trở về Ốc Đảo.
Bối Nhĩ Liên giải thích.
Ốc Đảo là trôi lơ lửng ở trên bầu trời, nhưng không phải tất cả mọi người ở Ốc Đảo đều có được năng lực bay.
Người trên mặt đất chấp hành nhiệm vụ, có việc muốn báo cáo cũng chỉ có thể đến Điểm Liên Lạc.
Mục Lương hơi suy tư, gật đầu đồng ý:
- Có thể, nhưng chỉ có thể mở ở Phố Buôn Bán.
- Phố Buôn Bán?
Bối Nhĩ Liên ngạc nhiên.
- Ừm, ngươi có thể thuê một cửa hàng mặt tiền ở Phố Buôn Bán để làm Điểm Liên Lạc.
Mục Lương thản nhiên nói.
- Thuê một cửa hàng mặt tiền… Mỗi tháng cần trả bao nhiêu đồng Huyền Vũ?
Khóe mắt của Bối Nhĩ Liên giật một cái.
Mục Lương giơ ra hai ngón tay, hiền hòa nói:
- Cửa hàng mặt tiền nhỏ nhất là cửa hàng mặt tiền trên dưới 10 mét vuông, tiền thuê mỗi tháng là hai trăm đồng Huyền Vũ.
Bối Nhĩ Liên cau mày suy tư.
- Đương nhiên, ngươi cũng có thể mua một cửa hàng mặt tiền.
Mười ngón tay của Mục Lương giao nhau.
- Mua một cửa hàng cần bao nhiêu đồng Huyền Vũ?
Bối Nhĩ Liên có chút chưa từ bỏ ý định hỏi.
- Năm chục ngàn đồng Huyền Vũ.
Mục Lương nhẹ nhàng báo một con số.
- Khụ khụ!
Bối Nhĩ Liên bỗng nhiên ho khan hai tiếng, suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình.
Năm chục ngàn đồng Huyền Vũ tương đương với năm chục ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng, năm nghìn viên tinh thạch hung thú sơ cấp thượng đẳng, đây cũng không phải là một con số nhỏ.
- Năm chục ngàn đồng Huyền Vũ ư?
Bối Nhĩ Liên nghi ngờ lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận