Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1337: Biển Đại Đinh – Vương Quốc Hải Đinh



- Đây là thành chủ đại nhân định ra.

Cầm Vũ gật đầu nói.

- Thành chủ đại nhân thật sự quá tốt với chúng ta.

Hàm Thiết đỏ hai mắt khờ khạo nói.

Dường nhu Vệ Cảnh nhớ tới cái gì cho nên hắn lại nhắc nhở:

- Đúng rồi, qua hai ngày nữa ngươi có thể tới hiệu thuốc bắc, tới nơi đó đo kích thước một chút, bọn họ có thể miễn phí giúp ngươi làm một cái chân giả.

- Chân giả?

Hàm Thiết sửng sốt.

- Ngươi cứ đi sẽ biết.

Vệ Cảnh cười thần bí.

- Vâng, ta sẽ đi.

Hàm Thiết mơ mơ màng màng gật đầu.

Cầm Vũ nhìn thấy Hàm Thiết tiếp tục nói:

- Ngươi nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, chờ tới khi chân giả làm tốt, có thể tới xưởng công nghiệp quân sự đi làm.

Hàm Thiết là quân nhân, các phương diện phẩm tính đều rất tốt, cho dù hắn đã tàn tật, nhưng vẫn thích hợp tới xưởng công nghiệp quân sự công tác.

- Thật ư?

Hàm Thiết lại một lần kinh hô lên.

Tát Phân Ny kích động hỏi:

- Đại nhân Cầm Vũ, chân của chồng ta như vậy, cũng có thể đi làm ở nhà xưởng sao?

- Đương nhiên có thể, thành chủ đại nhân nói, ngươi đã cống hiến mệnh của mình cho thành Huyền Vũ, chỉ cần ngươi không lười biếng, nơi đây sẽ bảo đảm cuộc sống tương lai cho ngươi.

Cầm Vũ bình tĩnh nói.

- Chỉ là chân của ta...

Hàm Thiết há miệng thở dốc.

Vệ Cảnh cười nói:

- Lão Hàm, ngươi cứ yên tâm đi, mất chân đúng là không tiện, nhưng còn tay mà, bên trong xưởng công nghiệp quân sự không thiếu những công việc dùng tay.

- Ta hiểu.

Hàm Thiết kích động gật đầu, hai tròng mắt của hắn sáng trưng, lại tràn ngập hy vọng với cuộc sống tương lai.

- Được rồi chịu khó nghỉ ngơi đi, chúng ta còn có việc, phải đi trước.

Vệ Cảnh vỗ bả vai Hàm Thiết.

Cầm Vũ cũng gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người ly khai.

- Đại nhân Cầm Vũ, đội trưởng Vệ Cảnh, cám ơn các ngươi, cũng thay ta cám ơn thành chủ đại nhân.

Hàm Thiết la lớn.

Cầm Vũ cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo, rồi rời khỏi nhà Hàm Thiết.

Cô nhìn cầu thang thật dài, rơi vào im lặng, có nên đề nghị với Mục Lương một tiếng, xem chân của hắn không tiện như vậy, có thể chuyển hắn xuống tầng một hay không.

………….

Rầm rầm…

Biển Đại Đinh, biển nhỏ nhất trong tám biển của vùng đất mới, giáp với vương quốc Hải Đinh, cái tên vương quốc Hải Đinh cũng dựa theo cái tên của biển này mà đặt ra.

Vương Quốc Hải Đinh là một vương quốc rất nhiều cảng, to to nhỏ nhỏ có tới mười tám cái cảng, trong đó cảng lớn nhất được lấy tên là Hải Đinh.

Số lượng dân cư thường trú trong vương quốc cao tới hơn năm triệu ba trăm hai mươi ngàn người, hơn nữa nếu cả số lượng thương nhân và những người du lịch từ bên ngoài tới đây, vậy dân cư sẽ vượt qua sáu triệu người.

Hoàng cung của vương quốc Hải Đinh, nằm ở thành Tát Luận, một thành phố ven biển của vương quốc này, cũng là thủ đô của vương quốc Hải Đinh. Thành Tát Luận rất lớn, dân cư thường trú cao tới ba trăm ngàn người. Bởi vì đây là vùng ven biển, cho nên nhân viên lưu động rất lớn, dân cư thực tế trong thành bao giờ cũng lớn hơn con số ba trăm ngàn người.

Ngày thường, thành Tát Luận luôn tràn đầy âm thanh xôn xao, nhưng hiện tại nó lại chìm trong im lặng, trong thành một mảnh lộn xộn, thanh âm bùm bùm vang lên không ngừng.

Nhóm thành dân vung cây búa trong tay, đóng những tấm ván gỗ lên tường thành, hiển nhiên bọn họ đang tu bổ lại các căn nhà đã bị ma thú phá hư.

Khi Trăng Máu buông xuống, ma thú cuồng bạo hóa, sau đó một lượng lớn ma thú vọt vào vương quốc Hải Đinh, tạo thành tổn thất cực kỳ nghiêm trọng. Nhất là thành Tát Luận, có ma thú biển lưỡng cư xuất hiện. Chúng phá tan lá chắn phòng hộ do ma pháp sư của hoàng cung tạo ra, gây nên thương vong cực kỳ lớn, cũng hủy hơn phân nửa các căn nhà trong thành.

Trăng Máu biến mất đã được mười ngày, nhưng hiện giờ thành Tát Luận vẫn đang trong giai đoạn xây dựng lại.

Địa phương bình yên vô sự duy nhất trong thành, là hoàng cung của vương quốc này, nó ở vào vị trí trung tâm của thành Tát Luận, cung điện chiếm tới một phần tám diện tích cả thành.

Khi ma thú cuồng bạo hóa công thành, đoàn kỵ sĩ và nhóm ma pháp sư trong vương cung phải toàn lực ngăn cản, mới miễn cưỡng đem tất cả ma thú đánh chết, bảo vệ sự an toàn cho hoàng cung.

Ở đại điện nghị sự trong hoàng cung, quốc vương Hải Đinh đang ngồi ở ghế chủ vị, đen mặt nhìn kỵ sĩ trưởng, ma pháp sư, công tước, và nhóm bá tước đang đứng ngồi không yên bên dưới.

Quốc vương Hải Đinh trầm giọng hỏi:

- Vẫn chưa tìm được vị trí của công chúa sao?

Bạch Sương đã biến mất gần ba tháng.

- Vẫn chưa.

Kỵ sĩ trưởng kiên trì lên tiếng nói.

Quốc vương Hải Đinh nâng tay dùng sức vỗ mặt bàn, tức giận nói:

- Phế vật, tìm ba tháng ròng rã, vẫn không có một chút tin tức nào sao?

Đại ma pháp sư đứng lên, cung kính nói:

- Bệ hạ, ta đã tra ra một chút tin tức.

Đôi mắt quốc vương Hải Đinh sáng lên, thúc giục:

- Nói mau!

- Ta tra ra được từ lúc công chúa Bạch Sương mua chuộc thị nữ bên người, rồi dùng ma dược ẩn thân rời khỏi hoàng cung, sau đó lẫn vào một đội tàu mạo hiểm.

Đại ma pháp sư bình tĩnh nói.

- Sau đó thì sao?

Quốc vương Hải Đinh rướn thân thể về phía trước, gấp giọng nói:

- Có tìm được đội tàu mạo hiểm kia không?

Đại ma pháp sư lắc đầu, cúi thấp xuống nói:

- Không có, khi đội tàu mạo hiểm kia rời bến, đã bị gió bạo giết chết rồi.

- Cái gì!?

Quốc vương Hải Đinh đằng một tiếng đứng lên, hai tròng mắt trừng lớn như muốn nứt ra.

Công tước gấp giọng nói:

- Đại ma pháp sư, có vài lời không được nói lung tung.

Đại ma pháp sư khàn giọng nói:

- Đây là tin tức ta tra được, có lẽ công chúa Bạch Sương trên đường rời thuyền, cho nên không có ở trên thuyền.

- Bạch Sương...

Trước mắt quốc vương Hải Đinh tối sầm, thân thể của lão lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa đã ngã quỵ xuống.

- Quốc vương bệ hạ!

Đám người kỵ sĩ trưởng kích động, đang muốn tiến lên đỡ lão.

- Lui ra, ta không sao.

Quốc vương Hải Đinh khoát tay, lão chống vào tay vịn ngồi trở về vị trí. Sau đó, lão thở hổn hển, sắc mặt của lão trở nên vô cùng khó coi, hai bàn tay đặt lên tay vịn không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Kỵ sĩ trưởng quay đầu căm tức nhìn đại ma pháp sư, tức giận nói:

- Nguyệt Di, ngươi nói bậy bạ gì đó?

- Ta không nói bậy.

Đại ma pháp sư Nguyệt Thấm Di vẫn bình tĩnh như trước.

Kỵ sĩ trưởng cười lạnh nói:

- Ngươi đang muốn làm bệ hạ tức chết, tâm địa của ngươi thật ác độc!

Công tước tức giận nói:

- Đúng vậy, rốt cuộc ngươi làm vậy vì mục đích gì?

Hai mắt Nguyệt Thấm Di lộ tia lạnh lẽo, cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào kỵ sĩ trưởng và công tước, ánh mắt kia như đang nhìn người chết.

- Đủ rồi, tất cả im lặng.

Quốc vương Hải Đinh gầm lên một tiếng.

- Bệ hạ, không thể buông tha cho kẻ nói hưu nói vượn này.

Kỵ sĩ trưởng cắn răng hô.

Mắt quốc vương Hải Đinh lộ ra sát ý, lão khàn giọng nói:

- Ngươi muốn vi phạm lời của ta?

- Không dám.

Kỵ sĩ trưởng cắn răng, hắn lại cúi đầu không dám tiếp tục lên tiếng nữa.

Hắn là người của thành Tát Luận, còn Nguyệt Di kia là người từ ngoài đến, tuy rằng không biết vì sao đối phương lại trở thành người được quốc vương tín nhiệm, nhưng ở trong mắt hắn, đại ma pháp sư này là người có bụng dạ khó lường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận