Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2299: Lẽ Nào Tối Hôm Qua Mục Lương Ngủ Ở Trong Phòng Ngươi Sao?

- Chật quá.

Giọng nói của Vua Hư Quỷ biến thành khàn khàn.

Hư Nhất nhắc nhở:

- Đại nhân, giọng nói của loài người không phải như thế.

- Ta biết.

Vua Hư Quỷ lại cất tiếng lần nữa, lần này giọng nói đã trở nên lanh lảnh, nghe rất giống nữ nhân.

Hắn bĩu môi, nói với giọng điệu âm lãnh:

- Rất lâu rồi ta không có cải trang thành nhân loại, loại cảm giác này thật khó chịu.

- Đại nhân chịu khổ.

Hư Nhất và bầy Hư Quỷ cung kính nói.

- Bảo vệ sào huyệt cho tốt, chờ ta trở lại.

Vua Hư Quỷ lạnh lùng nói.

- Rõ!

Nhóm Hư Quỷ đồng thanh đáp lại, nhìn theo Vua Hư Quỷ rời đi sào huyệt trở về mặt đất.

- Cộp cộp cộp ~~~

Vua Hư Quỷ cải trang thành nữ nhân đi trên con đường núi trụi lủi, trên người cũng trần trụi, giống như dã nhân cuộc sống trong núi sâu.

Không lâu sau đó, Vua Hư Quỷ rời đi trong dãy núi, tìm đúng phương hướng xông ra ngoài, chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.

- Đùng ~~~

Tốc độ của nó cực nhanh, mấy hơi thở là có thể di động cả ngàn mét.

Nhưng nó chỉ duy trì liên tục thêm vài phút đồng hồ rồi ngừng lại, bởi vì da người đã xuất hiện vết rách bởi vì không chịu nổi áp lực.

Vua Hư Quỷ vươn tay đè ép vết rạn dưới cánh tay, khí tức Hư Quỷ tỏa ra ngoài, lẩm bẩm với giọng âm lãnh:

- Xem ra nên đổi một tấm da khác rồi.

Da người đã rách không thể che giấu khí tức Hư Quỷ, nó đi chậm lại, chẳng mấy chốc đã tìm được mục tiêu.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~

Trên con đường núi gập ghềnh không bằng phẳng, ba nữ nhân lái xe thú tiến về phía trước với vẻ mặt cảnh giác, mục đích là căn cứ trung chuyển thành Phi Điểu.

Nữ nhân lái xe nói với giọng điệu bất đắc dĩ:

- Cứ đi với tốc độ này thì phải mất nửa tháng mới có thể đến thành Phi Điểu.

Một nữ nhân khác đáp:

- Nhị tỷ, chúng ta không có bao nhiêu thức ăn nước uống, chắc không thể chống đỡ được nửa tháng.

- Vậy thì cũng hết cách rồi.

Nữ nhân lớn tuổi nhất thở dài nói.

Nữ nhân nhỏ nhất buồn rầu nói:

- Rừng Vạn Khô quá nguy hiểm, nếu lúc này chúng ta có thể dọn vào ở trong căn cứ trung chuyển thì tốt quá, bây giờ lại phải lo lắng có thể sống tới lúc đó hay không?

Đại tỷ nhìn về phía tiểu muội, bất đắc dĩ nói:

- Nếu muốn đi vương quốc Huyền Vũ, biện pháp nhanh nhất chỉ có thể đi qua căn cứ trung chuyển Rừng Vạn Khô, đây là chuyện không có cách nào khác.

Tiểu muội bĩu môi:

- Ai~ Nếu biết sớm hơn thì ta đã giết sạch người của bộ lạc kia rồi, cướp hết thức ăn nước uống ở đó, như vậy sẽ không sợ không đến được căn cứ trung chuyển.

Năm ngày trước các cô đến một bộ lạc để bổ sung thức ăn và nước uống. Trong bộ lạc chỉ có mười mấy người canh chừng một con suối gần như khô cạn.

Đại tỷ nói với giọng âm lãnh:

- Được rồi, đám người ở đó không sống lâu được đâu, con suối kia sẽ nhanh chóng khô cạn thôi.

Nhị tỷ cười nhạt vài tiếng:

- Thôi thôi, chúng ta đã cướp gần hết thức ăn của bọn hắn rồi, số còn lại không đủ ăn mấy ngày.

Ba chị em này đều là đạo tặc, bổ sung thức ăn nước uống ở bộ lạc không phải dựa vào việc giao dịch.

- Hử? Mùi gì thế?

Mũi của thiếu nữ khẽ giật, quay đầu nhìn về phía sau.

Đại tỷ ngáp một cái, nói:

- Ta không ngửi được mùi gì cả, tiểu muội à, có khi nào ngươi bị ảo giác không?!

- Không đúng, rõ ràng là có mùi lạ mà, lại còn có chút quen thuộc.

Nhị tỷ cau mày lại.

Đại tỷ nghe vậy lộ ra thần sắc nghiêm túc, tỉ mỉ cảm thụ không khí xung quanh.

- Cái này... Là khí tức Hư Quỷ!

Đôi mắt của nữ nhân trợn to, ký ức đáng sợ về thủy triều Hư Quỷ bị kích thích.

- Xin chào mọi người.

Đột nhiên, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu ba người.

Đại tỷ vội vàng ngẩng đầu nhìn lên trên trần xe, một khuôn mặt rạn nứt ánh vào tầm mắt của ba người.

- Kiệt kiệt kiệt ~~~

- Chỉ có nữ nhân thôi sao, thôi thôi, chắp vá dùng tạm vậy.

Vua Hư Quỷ bĩu môi, tấm da người lập tức nổ tung.

Nó tiến vào trong xe thú, nháy mắt đã cắn nuốt ba chị em và hai con Lợn Tám Răng Nanh đang kéo xe.

- A a a!!

Tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân vang lên rồi chợt im bặt.

………

- Cộc cộc cộc ~~~

Ngải Lỵ Na gõ cửa phòng Ly Nguyệt, hô:

- Ly Nguyệt, ngươi đã tỉnh chưa?

- Chờ một chút, ta đang mặc quần áo.

Trong phòng truyền ra giọng nói trong trẻo của Ly Nguyệt.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra, cô gái tóc trắng bước ra khỏi phòng.

- Có chuyện gì mà sáng sớm tìm ta thế?

Ly Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Ngải Lỵ Na ngây thơ hỏi:

- Ly Nguyệt, ngươi biết Mục Lương đi đâu không?

Ngày hôm nay, cô thức dậy rất sớm, muốn đi xem Mục Lương đã rời giường chưa thì lại phát hiện gian phòng đã trống không từ lâu.

- Mục Lương và Huyền Điểu đi ra ngoài tìm quặng mỏ rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng đáp.

- Hở? Tại sao hắn lại không nói với chúng ta chứ?

Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Lỵ Na trừng lớn.

-...

Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt ửng đỏ, mím môi hồng không nói chuyện.

Ngải Lỵ Na nhìn thấy phản ứng của cô gái tóc trắng, không khỏi híp mắt lại, hồ nghi nói:

- Lẽ nào tối hôm qua Mục Lương ngủ ở trong phòng ngươi sao?

- Ừm…

Ly Nguyệt há miệng, gương mặt càng đỏ hơn.

- Ta biết ngay mà!

Ngải Lỵ Na cau mày lại, vươn tay ôm bả vai của cô gái tóc trắng.

- Mục Lương tự tới phòng ta.

Đôi mắt trắng bạc của Ly Nguyệt ngó lung tung khắp nơi.

Ngải Lỵ Na rên một tiếng, lẩm bẩm:

- Hừ, còn lâu ta mới thèm để ý chuyện ngươi tình ta nguyện của các ngươi.

Ly Nguyệt kéo tay cô gái tóc hồng, dịu dàng nói:

- Mục Lương bảo hôm nay mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, hắn bảo ta và ngươi đi dạo khắp vương thành, như vậy ngươi mới có tài liệu viết du ký mạo hiểm.

- Mục Lương thật sự nói như vậy à?

Ngải Lỵ Na hồ nghi hỏi.

- Thật.

Đôi mắt đẹp của Ly Nguyệt hiện ra ý cười.

Hôm nay, Mục Lương và Huyền Điểu phải đến nơi rất xa, buổi chiều mới có thể trở về.

- Như vậy còn tạm được, chúng ta đi thôi.

Ngải Lỵ Na vô tư nắm lấy tay cô gái tóc trắng rồi cùng nhau ra ngoài.

Đáy mắt của Ly Nguyệt hiện ra ý cười, sau khi đơn giản ăn chút gì đó với cô gái tóc hồng, cả hai tay nắm tay rời đi phi thuyền vận chuyển.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người đi dạo trên đường chính, nhìn các tòa nhà đá và nhà gỗ xiêu vẹo xung quanh, mặt đất đầy đất rác rưởi khiến hai người hơi cau mày.

Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói:

- Nên phái người quét dọn một chút, nơi này quá bẩn rồi.

Ly Nguyệt gật đầu nhận đồng:

- Đúng là nên chú trọng vấn đề vệ sinh trong thành.

Ngải Lỵ Na nghiêm mặt nói:

- Khi nào Mục Lương trở về phải nói với hắn một tiếng mới được, bên trong hiến pháp có quy định là không thể vứt rác bừa bãi.

- Ừ.

Ly Nguyệt tán thành vô điều kiện.

Hai người đi dọc theo con phố về phía trước, phát hiện trong vương thành vắng người thú rất nhiều, trên đường hầu như không có một bóng người.

Ngải Lỵ Na nói thầm một tiếng:

- Xem ra mọi người đều đi đến nhà xưởng rồi.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ừm, ngày hôm qua mới xây xưởng làm gốm, hôm nay khai trương, rất nhiều người thú trong vương thành đều đi nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận