Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1181: Bột Phấn Màu Lam Thần Kỳ



- Đại nhân, tới giây phút này mà ngươi còn nói đùa sao?

Hồng Sa lộ ra vẻ mặt bó tay chịu trói.

Hải Điệp thở dài, trong trẻo nói:

- Đừng nghĩ chuyện khác nữa, nhanh đi thu thập đồ vật đi, sau đó theo ta cùng rời đi.

- Vâng.

Thủ vệ trưởng bất đắc dĩ, đảo chủ đi đâu, hắn chỉ có thể đi theo đó.

- Yên tâm đi, sau khi tới thành Huyền Vũ, ngươi sẽ thích nơi đó.

Hải Điệp vỗ bả vai cô gái tóc hồng.

- Hy vọng là vậy...!

Hồng Sa lắc lắc bả vai, bày ra bộ dáng không muốn nhưng lại không còn cách nào khác.

- Nhanh đi thu thập đi.

Hải Điệp thúc giục.

- Vâng.

Hồng Sa thở sâu, nếu đã quyết định phải rời đi, vậy nên tranh thủ thời gian.

- Ta đi thu thập những thứ trong bảo khố.

Cô xoay người bước nhanh rời đi.

Hải Điệp dặn dò:

- Lam Thứu, đi triệu tập thủ vệ, những gì có thể mang đi thì đóng gói hết lại.

- Vâng.

Thủ vệ trưởng cung kính hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

………

Đạp đạp…

Mục Lương từ trên trời giáng xuống, trở lại tầng tám khu Trung Ương, sau đó cất bước đi vào cung điện, tới Sở Nghiên Cứu ở thiên điện. Bên trong Sở Nghiên Cứu, Vưu Phi Nhi đang nghiên cứu bí dược cường hóa thân thể cấp sáu.

- Sau khi nghiên cứu được bí dược cường hóa thân thể cấp sáu, chắc chắn cấp bảy sẽ không quá khó khăn.

Vưu Phi Nhi cứng đờ khuôn mặt xinh đẹp, sau đó cô rất nhanh nhìn chằm chằm vào nước thuốc bên trong dụng cụ ngọc lưu ly.

Bên trên bàn điều khiển ở bên cạnh, có vài cục san hô nhiều màu sắc, những thứ này đều là san hô biển sâu ngàn năm Mục Lương mang về từ Cốc Phi Long.

Bí dược cường hoá thân thể cấp sáu, cấp bảy, cấp tám, đều cần dùng đến loại san hô biển sâu này, chỉ là tài liệu chủ chốt và tài liệu phụ có khác biệt một chút.

- Phải thành công nha...!

Vưu Phi Nhi tập trung tinh thần, đem san hô đã nghiền nát thành phấn bỏ vào trong nước thuốc, sau đó lại thật cẩn thận quấy đều.

Lúc này, cửa phòng Sở Nghiên Cứu bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, Mục Lương đi đến, không khiến cô gái tóc đuôi ngựa để ý.

Anh đi tới phía sau Vưu Phi Nhi, im lặng nhìn cô làm thí nghiệm.

Ùng ục ùng ục…

Sau khi Vưu Phi Nhi quấy đều, nước thuốc bên trong dụng cụ thoát ra rất nhiều bọt khí, thoạt nhìn giống như đang sôi trào. Cô khẩn trương quan sát, màu sắc của nước thuốc bên trong dụng cụ đã thay đổi, từ xanh biếc chuyển thành xanh nhạt, còn tản mát ra một mùi thơm ngát.

- Yeah, thành công rồi!

Vưu Phi Nhi trừng lớn đôi mắt đẹp màu vàng, bởi vì tinh thần phấn khởi, biên độ của động tác quá lớn, khiến cho thân thể cô ngả về phía sau.

Mục Lương vội vàng đưa tay đỡ lưng cô gái mơ hồ, buồn cười nói:

- Ngươi vẫn mơ hồ như trước.

- Mục Lương!

Thân thể Vưu Phi Nhi theo bản năng muốn né tránh, nhưng sau khi nghe thấy thanh âm của Mục Lương, cô lại cứng rắn nén xuống.

Cô đứng thẳng người, quay đầu lại vui mừng hỏi:

- Ngươi tới từ bao giờ vậy?

Mục Lương ôn hoà nói:

- Vừa mới tới, nhưng nhìn thấy ngươi đang làm thí nghiệm, cho nên không quấy rầy ngươi.

- Đúng rồi, ta đã nghiên cứu ra bí dược cường hóa thân thể cấp sáu!

Vưu Phi Nhi cầm lấy dụng cụ ngọc lưu ly, hưng phấn khoe.

Mục Lương mỉm cười, khen ngợi:

- Ta vừa thấy rồi, rất lợi hại.

- Tuy rằng bí dược cường hóa thân thể cấp sáu đã nghiên cứu thành công, nhưng muốn sản xuất hàng loạt vẫn rất khó, bởi vì xác xuất thành công không cao...

Vưu Phi Nhi than thở một câu.

- Ta biết, ngươi đã nói rồi mà.

Mục Lương ôn hòa nói.

Ở lần báo cáo công tác vừa rồi, cô gái mơ hồ đã đề cập tới xác xuất thành công của bí dược cường hoá thân thể. Anh trong sáng cười nói:

- Như vậy đã rất lợi hại rồi.

- Ừ, chờ ta đem phối phương và quy trình chế tác viết ra cho ngươi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Vưu Phi Nhi phiếm hồng nói.

- Ừm, ta sẽ sắp xếp người bắt đầu sản xuất.

Mục Lương từ tốn gật đầu.

Anh lật tay một cái, lấy ra đá ngầm vừa bẻ được ở đảo Hải Điệp, đặt lên bàn công tác.

Cạch!!

Mục Lương dịu dàng nói:

- Ngươi nhìn tảng đá này xem, có biết nó là loại đá gì không?

Vưu Phi Nhi buông dụng cụ trong tay xuống, tò mò đánh giá đá ngầm màu lam.

Cô đưa tay nhẹ nhàng mài đi một lớp phấn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác rất giống như đang ma sát muối. Cô đem bột phấn màu lam đưa lên trước mũi ngửi, có một mùi nước biển nhàn nhạt.

Vưu Phi Nhi không hề do dự, đem bột phấn màu lam bỏ vào trong miệng thử nếm hương vị.

- Phi phi... Mùi vị rất kỳ quái, nhưng không có độc.

Cô phi vài cái, đem bột phấn màu lam phun ra.

Sau đó lại bưng lên bí dược cường hóa thân thể cấp sáu kề sát miệng, cuối cùng rõ ràng nuốt xuống.

- Ngươi có nhận ra nó không?

Mục Lương nhíu mày.

- Ta nghĩ một chút đã, dường như đã gặp ở đâu...

Vưu Phi Nhi nhăn hàng chân mày màu vàng, sau đó thong thả đi lại vài bước.

Chỉ chốc lát sau, cô đã ngừng chân lại, đôi mắt đẹp sáng lên nói:

- Đúng rồi, lần trước khi ta trị liệu bằng bí dược Hư Quỷ Cảm Nhiễm đã dùng loại tài liệu này.

- Có tác dụng không?

Mục Lương kinh ngạc hỏi.

Vưu Phi Nhi lanh lảnh nói:

- Đại khái mà nói, thì nó vẫn có hiệu quả, nhưng chỉ có thể ức chế cảm nhiễm Hư Quỷ được một đoạn thời gian, không thể nào chữa khỏi.

Trước kia cô đã dùng loại bột phấn màu lam này, lần đó là mua được từ tay thương nhân hành hoang ở thành Tương Lai, nhưng chỉ có một lượng rất nhỏ.

Nếu không phải thương nhân hành hoang đó quảng cáo thứ bột phấn này có công dụng trị liệu cảm nhiễm Hư Quỷ, chắc chắn cô sẽ không giao dịch.

Có điều sau khi giao dịch trở về, cô phát hiện ra bột phấn màu lam đúng là có tác dụng với cảm nhiễm Hư Quỷ, nhưng chỉ có thể ức chế, chứ không thể trị tận gốc.

Bởi vì bột phấn màu lam đó quá ít, tuy rằng có thể ức chế, nhưng trong quá trình thực nghiệm lại tiêu hao hết rồi.

- Có thể ức chế, vậy có tác dụng giống như Nước Mắt Thiên Sứ cấp thấp...

Mục Lương có chút đăm chiêu gật đầu.

- Cũng không giống nhau.

Vưu Phi Nhi lắc đầu. Cô nghiêm mặt nói:

- Nước Mắt Thiên Sứ cấp thấp, có thể suy yếu cảm nhiễm Hư Quỷ, mà bột phấn màu lam này là ức chế, lượng biến và chất biến không giống nhau.

- Được rồi.

Mục Lương ho khan hai tiếng, anh không nghĩ tới cô gái mơ hồ lại tích cực như vậy.

Vưu Phi Nhi ngây thơ nói:

- Nhưng nếu có nhiều bột phấn màu lam này, khi thuỷ triều hư quỷ ập tới, có thể cứu được rất nhiều người bị cảm nhiễm Hư Quỷ.

Chỉ có ức chế được cảm nhiễm, mới có càng nhiều thời gian hơn để đợi bí dược chữa khỏi căn bệnh kỳ quái kia. Phải biết rằng, Nước Mắt Thiên Sứ trong thành Huyền Vũ có hạn, chỉ có thể chữa khỏi cho một ít người.

Mục Lương cong lên khóe môi, cười nói:

- Loại tảng đá màu lam này rất ít, chỉ đủ để bao phủ khu Trung Ương thôi.

- Nhiều như vậy sao?

Vưu Phi Nhi há miệng, đôi con ngươi màu vàng mở to như hai hòn ngọc.

Anh cười gật đầu:

- Ừ, bên dưới Đảo Hải Điệp đều là loại đá ngầm màu lam này.

- Thật tốt quá, thứ này có trợ giúp trong việc điều trị cảm nhiễm Hư Quỷ!

Vưu Phi Nhi kinh hỉ nói.

Mục Lương mỉm cười nói:

- Ta sẽ đi mang đảo Hải Điệp lên đây.

- Để chỗ nào đây?

Vưu Phi Nhi chớp chớp con ngươi màu vàng ngờ nghệch hỏi.

- Đương nhiên là Ngoại thành, nơi đó cũng đủ lớn.

Mục Lương trong sáng nói.

- Vâng.

Vưu Phi Nhi mơ hồ gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận