Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3486: Hắc, Hiện Tại Có Chuyện Khác Phải Làm

Sau hai giờ, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Mục Lương mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng.

Ly Nguyệt sửa sang lại tóc tai, đỏ mặt theo ở phía sau.

Mục Lương nắm tay cô gái tóc trắng, thả tinh thần lực ra ngoài, cảm nhận được bốn người Di Tang ở lầu một đã ngủ, Bạch Uyên ở một căn phòng khác tại lầu hai cũng đang ngủ say.

- Dưới lòng đất.

Mục Lương nói nhỏ một câu, nắm chặt tay cô gái tóc trắng rồi lắc mình biến mất.

Khi hai người xuất hiện lại thì đã ở vị trí sâu trăm mét dưới lòng đất, bùn đất xung quanh tự động di động ra xung quanh.

- Ục ục ~~~

Mục Lương mang theo cô gái tóc trắng tiếp tục rơi sâu vào trong lòng đất, sau khi rơi xuống ngàn mét thì cảm nhận được phía dưới có khối kim loại khổng lồ.

Hắn ôm chặt lấy eo của cô gái tóc trắng, cơ thể lại biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở phía dưới khối kim loại.

Đập vào mắt là một thông đạo mờ tối và cánh cửa kim loại quen thuộc.

Ly Nguyệt nhìn lối kiến trúc quen thuộc, bật thốt lên:

- Viện nghiên cứu Trường Sinh!

Bộ dáng của viện nghiên cứu Trường Sinh không khác biệt lắm, đại đa số đều dùng kim loại làm vách tường, thêm vào các loại ma pháp trận ngăn cách khí tức, cũng có thể ngăn cản áp lực đến từ bùn đất từ xung quanh tốt hơn.

Đương nhiên, mỗi một đại quý tộc và vương thất cũng sẽ xây dựng các loại mật thất, hoặc là tàng bảo khố.

- Khó trách lại có khí tức của Hư Quỷ.

Ánh mắt của Mục Lương lạnh xuống.

Hắn thả tinh thần lực ra ngoài, phát hiện bên trong không có bất kỳ người sống nào.

- Cộp cộp cộp ~~~

Hai người cất bước đi dọc theo hành lang, đẩy ra từng cánh cửa kim loại, bên trong chỉ có một ít đồ dùng trong nhà.

- Xem ra đã dọn đi được một khoảng thời gian rồi.

Ly Nguyệt vươn tay sờ xuống mặt bàn, đầu ngón tay có một lớp bụi.

- Ừm, không phải hốt hoảng rút lui, các loại ma pháp trận đã dừng vận hành, nơi đây đã bị từ bỏ.

Mục Lương thu hồi tinh thần lực.

Ma pháp trận trao đổi không khí đã dừng lại, một điểm trao đổi trong đó ở gần nhà của thiếu nữ Bạch Uyên, khó trách nơi kia lưu lại một chút khí tức Hư Quỷ.

Hiện tại trong viện nghiên cứu Trường Sinh này chỉ còn lại đồ dùng trong nhà vô dụng, ngoại trừ cái đó ra thì không còn vật gì khác.

Ly Nguyệt suy đoán:

- Có thể là hành động trước đó của chúng ta đã hù bọn họ sợ hãi, cho nên bọn họ muốn dời đi xa hơn.

Bởi vì viện nghiên cứu Trường Sinh dùng Hư Quỷ làm nghiên cứu, điều này làm cho Mục Lương quyết định tiêu diệt Bất Hủ Chúng và toàn bộ viện nghiên cứu Trường Sinh.

- Có lẽ là vậy.

Mục Lương nhàn nhạt đáp một câu.

Ly Nguyệt quay đầu lại hỏi:

- Có muốn tìm xem cửa vào ở đâu hay không, biết đâu có thể tìm ra thông tin liên quan?

Viện nghiên cứu Trường Sinh được xây dựng ở đây nhất định là có một căn nhà tương thông với mặt đất, chỉ cần điều tra nhà ở có quan hệ với ai, khả năng rất lớn sẽ truy tìm được viện nghiên cứu Trường Sinh đã dời đi.

- Được rồi.

Mục Lương lên tiếng, đi về phía chỗ sâu trong thông đạo.

Hắn dùng tinh thần lực dò xét qua, cửa ra vào trên mặt đất của viện nghiên cứu Trường Sinh ở chỗ sâu trong thông đạo.

- Cộp cộp cộp ~~~

Tiếng bước chân của hai người vang lên trong lối đi dài ngoằng, nghe giống như có mười mấy người đang di chuyển.

Chẳng mấy chốc hai người đã tới chỗ sâu trong thông đạo, một cầu thang đi thông lên mặt đất xuất hiện, nơi tầm mắt đạt tới là một màu đen kịt.

Mục Lương vung tay lên, nguyên tố ánh sáng tụ đến, lan tràn lên trên bậc thang.

- Đi lên xem một chút.

Hắn kéo tay cô gái tóc trắng, ngay sau đó xuất hiện ở cuối cầu thang.

Cuối cầu thang là một cánh cửa kim loại, mặt trên có khắc ma pháp trận phức tạp.

- Cánh cửa này có thể cách âm và ẩn nấp khí tức.

Mục Lương chỉ nhìn lướt qua đã nhìn ra tác dụng của ma pháp trận.

- Để ta xem thử phía sau cửa có cái gì.

Ly Nguyệt đi lên trước, hai tròng mắt màu trắng bạc sáng ngời, thi triển năng lực thức tỉnh.

Cửa kim loại ở trước mắt cô biến thành trong suốt, cô nhìn thấy phía sau cửa là một căn phòng, bên trong chất đầy các loại tạp vật.

Cô nhíu mày, nghi ngờ nói:

- Giống như là nhà của người nhặt mót.

Mục Lương nghe vậy thì giơ tay lên nhấn một cái, thả ra Lĩnh Vực Im Lặng, ngay sau đó cửa kim loại ầm ầm sụp đổ, thoạt nhìn còn yếu hơn giấy dán.

Đối với hắn bây giờ thì cánh cửa này quả thật không khác gì giấy dán.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lĩnh Vực Im Lặng phát huy tác dụng, âm thanh cửa kim loại sụp đổ không truyền ra ngoài.

Mục Lương và Ly Nguyệt đạp cửa kim loại đi vào trong phòng, lọt vào trong tầm mắt là các loại tạp vật, còn nhìn thấy một đống củi gỗ.

Hắn đưa mắt nhìn về phía cánh cửa kim loại, mặt ngoài của nó được bao trùm một tầng gỗ, giống hệt vách tường gỗ ở xung quanh.

- Thế mà là cánh cửa ẩn hình.

Mục Lương hơi nhướng mày.

- Cọt kẹt ~~~

Ly Nguyệt đã đẩy ra cánh cửa đi thông phía ngoài, lọt vào trong tầm mắt là một ngõ nhỏ tối tăm.

- Nơi này nhìn qua cũng đã thật lâu không có người ở.

Cô quay đầu nhìn về phía nam nhân.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, bình thản nói:

- Phái người tới kiểm tra thân phận của chủ căn nhà này, ngày mai chúng ta rời đi, bây giờ trở về ngủ.

- Tốt.

Ly Nguyệt đáp một tiếng.

- Phanh ~~~

Sáng sớm, trong phòng bếp vang lên một trận gầm rú, đánh thức đám người đang ngủ say.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Di Tang vội vàng vàng vàng từ trong phòng đi ra.

Áo Ba và Khang Phúc cũng lần ‌ lượt tỉnh lại.

Trong một gian phòng khác, Hoa Phất cau mày đi tới, mũi giật giật nhìn về phía phòng bếp.

- Khụ khụ ~~~

Tiếng ho khan từ trong phòng bếp truyền ra, khói đặc cuồn cuộn lan tỏa.

Bạch Uyên bưng hai đĩa chứa vật đen thùi lùi từ trong phòng bếp đi ra, cả người đều là vết khói.

- Thật xin lỗi, đánh thức mọi người rồi.

Cô lộ ra nụ cười áy náy, cầm hai bàn đĩa đen thùi lùi đặt ở trên bàn gỗ.

Thiếu nữ đáp ứng làm điểm tâm cho đám người Mục Lương, cho nên ngày hôm nay thức dậy rất sớm, chỉ là không ngờ làm bữa sáng lại có động tĩnh lớn như vậy.

- Ngươi đang chuẩn bị bữa sáng à?

Chân mày của Di Tang giật một cái.

- Đúng rồi nha.

Bạch Uyên cười hồn nhiên, giơ tay lên lau vết cháy khét trên khuôn mặt.

- ….

Bốn người Hoa Phất nhìn vật thể không rõ trên bàn, trầm mặc không nói lời nào.

Bạch Uyên nghi ngờ nghiêng đầu hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Không, không có gì.

Hoa Phất giật giật khóe miệng nói.

- Có chuyện gì vậy?

Giọng nói nghi ngờ vang lên, Mục Lương và Ly Nguyệt từ lầu hai đi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận