Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 926: Chúng Ta Đã Trở Về

- Có chuyện gì đây?

- Đẹp quá, đây là loại hung thú gì, chưa hề gặp qua ở thành Bắc Hải.

-...

Rất nhiều người đang ung dung đi lên lầu, sau đó nghỉ chân ở quảng trường phía trước Sơn Hải Quan, lại hướng ánh mắt về địa phương đang bị hộ vệ Trung Ương ngăn cách. Cửa thùng xe mở ra, Mục Lương theo trên xe xuống dưới, Nguyệt Thấm Lan làm bạn ở một bên.

- Sắp hạ cánh xuống rồi.

Mục Lương ngước đầu nhìn lên, bóng của phi thuyền trong đáy mắt anh đang dần dần to lên. Động tác của Mục Lương, khiến cho những người khác chú ý, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Phi thuyền vận chuyển khổng lồ cũng tiến vào trong tầm mắt của mọi người, tiếng kinh hô lần thứ hai liên tiếp vang lên.

- Đó là cái gì?

- Hình như không phải hung thú đâu.

- Nếu không phải tại sao nó bay được?

Tiếng kinh hô đi kèm với những thanh âm nghi hoặc, không ngừng vang lên.

Vù vù

Gió càng lúc càng lớn, phi thuyền chậm rãi giảm độ cao xuống, tới khi khoảng cách của nó và bình đài chỉ còn năm mươi mét, động cơ hơi nước bắt đầu quay chậm lại.

- Đại nhân, tới đón chúng ta.

Âm thanh vui mừng vang lên.

Nguyệt Phi Nhan đã phát hiện bóng dáng của Mục Lương.

Cô gái tóc hồng huơ tay, bay xuống từ trên phi thuyền, hưng phấn lao thẳng về phía Mục Lương.

-???

- Không thấy ta sao?

Nguyệt Thấm Lan khẽ nhíu mày. Nguyệt Phi Nhan an toàn rơi xuống đất, cô vẫy hai tay chạy tới gần anh.

Không đợi cô tới gần Mục Lương, người phụ nữ tao nhã đã ngăn trước mặt cô, đưa tay xoa lên đầu cô gái tóc hồng.

- Vất vả cho ngươi.

Nguyệt Thấm Lan tao nhã mỉm cười.

- Mẹ, ta cũng nhớ ngươi.

Nguyệt Phi Nhan phồng má, sau đó cô đưa tay ôm lấy người phụ nữ tao nhã. Nguyệt Thấm Lan liếc mắt nhìn con gái mình một cái, cười như không cười nói:

- Vậy người đầu tiên mà ngươi gọi là ai?

- Cái đó...

Tròng mắt Nguyệt Phi Nhan vừa chuyển, cô quay đầu nhìn về phía Mục Lương, giang hai tay dịu dàng nói:

- Mục Lương, ta nhớ ngươi.

- Vất vả rồi.

Mục Lương mỉm cười nói.

- Không vất vả, chơi rất vui.

Nguyệt Phi Nhan vốn đang tươi cười, nghe thấy vậy, ngay lập tức nghiêm túc nói.

- …

Khóe mắt Nguyệt Thấm Lan khẽ giật giật, mình bị coi thường sao?

- Ha ha ha ha, cô ấy cố tình đùa giỡn với ngươi đó.

Mục Lương sảng khoái cười nói.

- …Ta thật sự nhớ ngươi.

Nguyệt Phi Nhan đi lên phía trước, ôm lấy cánh tay của người phụ nữ tao nhã.

- Nhưng ta không phải là mẹ ngươi.

Nguyệt Thấm Lan nửa thật nửa giả nói.

Cô nhớ tới chị gái Nguyệt Thấm Di của mình, không biết Nguyệt Phi Nhan này được cô ấy nhặt từ đâu về.

- A?

Nguyệt Phi Nhan mờ mịt mở to con ngươi màu đỏ.

- Ngươi tin sao?

Nguyệt Thấm Lan không còn gì để nói.

- Không tin đâu, chỉ có ngươi mới là mẹ của ta.

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Nguyệt Phi Nhan chợt lóe rồi biến mất, ngay lập tức cô đã khôi phục lại nụ cười vui vẻ và bộ dáng đáng yêu.

Đôi mắt Nguyệt Thấm Lan loé loé ánh sáng, trong lòng cô lặng lẽ thở dài.

- Phi Nhan ngươi mau tới giúp đỡ đi!

Trên phi thuyền, Hi Bối Kỳ hô to ra tiếng

- Đến đây đến đây!

Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, đôi cánh sau lưng cô xoè ra, một lần nữa cô lại bay lên phi thuyền vận chuyển.

- Chú ý góc độ rớt xuống, tốc độ lại chậm hơn một chút.

- Duy trì góc độ hiện tại, giữ nguyên tốc độ nhé, tốc độ này ổn rồi.

-...

Từng mệnh lệnh được truyền ra, nhân viên công tác đang giữ đúng nhịp phối hợp với nhau.

Không tới năm phút đồng hồ, phi thuyền đã vững vàng đáp xuống trên sân lớn. Đạp đạp đạp.

Cửa trên phi thuyền được mở ra, Già Lạc và mấy người Nguyệt Phi Nhan bước ra, bọn họ đi nhanh tới trước mặt Mục Lương.

- Thành chủ đại nhân, ta đã trở về.

Khuôn mặt Già Lạc hàm chứa ý cười nhàn nhạt, cô cung kính chào anh theo nghi thức quân đội.

- Vất vả cho mọi người rồi.

Mục Lương cũng chào cô theo nghi thức quân đội.

Già Lạc nhoẻn miệng cười, lắc đầu nói:

- Không vất vả.

- Đại nhân, chúng ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Hi Bối Kỳ có chút kích động, con ngươi màu máu đã khôi phục lại thành màu vàng.

Cô không dám đối diện với anh, hơn mười ngày không gặp rồi, thực sự cô rất nhớ anh.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu lại hấp thu thêm một lần máu của Mục Lương, chắc chắn cô không bao giờ rời xa được anh nữa.

Mục Lương ôn hòa nói:

- Tốt lắm, mọi người đi xuống nghỉ ngơi trước đi, tối nay lại đến hội báo.

- Vâng.

Hi Bối Kỳ gật đầu.

Phía sau các cô, những hành khách tới từ thành Phượng cũng rời khỏi phi thuyền, bọn họ đang tràn đầy tò mò nhìn về cảnh vật xung quanh. Trong số những người này, có một bộ phận người là mượn đường đến thành Bắc Hải.

Nhưng phần đông trong số họ lại là những người từng được nghe về sự giàu có, xinh đẹp của thành Huyền Vũ, cho nên chuyên môn tới nơi này tìm kiếm cơ hội tham gia vào thợ săn tầm bảo hoặc thương nhân hành hoang.

- Mọi người đi về bên này, đừng dừng lại ở lối ra.

Nhân viên công tác lớn tiếng hô.

- Thành chủ đại nhân, đây là bản ghi chép về tình hình duy trì phi thuyền vận chuyển.

Già Lạc đưa bản ghi chép trong tay ra. Mục Lương đưa tay tiếp nhận, anh đọc nhanh như gió rất mau đã lật tiếp trang sau.

- Trong quá trình phi hành, phi thuyền vận chuyển không xuất hiện vấn đề lớn, nhưng một số chỗ có thể tối ưu hơn.

Già Lạc giải thích.

- Được, có thể.

Mục Lương vừa lòng gật đầu.

Trên bản ghi chép, cô ấy đã ghi rất rõ ràng hơn ba mươi đề xuất cải tiến, mỗi một điểm đều rất có giá trị.

Mục Lương gấp lại bản ghi chép, tán thưởng nói:

- Làm tốt lắm, ngươi nên suy nghĩ xem ngươi muốn được thưởng cái gì rồi báo lại cho ta.

- Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ một chút.

Khóe miệng Già Lạc cong lên.

………..

- Nơi này chính là thành Huyền Vũ sao?

Na An chớp chớp con ngươi màu tím, tò mò đánh giá Thiên Môn Lâu.

Lúc này, ở phía trước Thiên Môn Lâu, vẫn có rất nhiều người đang xếp hàng, tiến hành đăng ký cùng nhận văn điệp thông quan.

- Đi thôi.

Bố Vi Nhân lạnh nhạt nói.

Hôm nay, cô dẫn theo thiếu nữ người cá đi gặp Mục Lương, tiện thể mượn cơ hội lần này đi vào nội thành thành Huyền Vũ nhìn một chút. Có tam thống lĩnh và hai hộ vệ đi theo phía sau nữ nhân tóc màu xanh lá.

Năm người đi về hướng Thiên Môn Lâu, nhưng không xếp hàng.

- Chúng ta không xếp hàng có sao không?

Na An nhỏ giọng hỏi.

- Vào thành là phải kiểm tra người, ngươi có chắc chắn muốn xếp hàng vào thành hay không?

Bố Vi Nhân nói xong nhìn về phía cô gái người cá đang cuốn nửa người dưới bằng da thú.

Trong lòng Na An khẽ run lên, cô nhếch mép nói:

- Không nên xếp hàng thì hơn.

Thân phận của cô là người cá, cô không muốn để cho nhiều người biết chuyện này, kẻo lại sinh phiền toái.

- Xem kìa, tại sao mấy cô kia không xếp hàng?

Có người bất mãn hô.

- Ngươi muốn chết hả? Đó là thành chủ Thành Bắc Hải với tam thống lĩnh.

Những người khác đều mở miệng nói. Người mới nãy vẫn còn không hài lòng, bây giờ trực tiếp ngậm miệng, không dám nói cái gì nữa.

Cao Thao nhíu mày nhìn chăm chú vào năm người đang đi tới, từ trong tiềm thức của một quân nhân, hắn cầm nỏ tiễn lên.

Tam thống lĩnh đi lên phía trước, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh nói:

- Các hạ, mong ngươi thông báo với thành chủ đại nhân của các ngươi một tiếng, thành chủ của chúng ta mang theo người ngài ấy muốn gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận