Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1810: Ta Cực Kỳ Bội Phục Thành Chủ Thành Huyền Vũ, Nếu Có Thể Gặp Hắn Một Lần Thì Tốt Rồi



Đa Tư cảm khái nói:

- Chỉ là trùng hợp thôi, ta gặp Mục Lương ở trên đường, vừa nhìn bề ngoài của hắn thì ta đã biết đối phương không phải là người bình thường, cho nên tiến lên muốn kết giao, không ngờ hắn lại là thành chủ thành Huyền Vũ.

- Vận khí của ngươi thật tốt.

Chi Lê tấm tắc hiếm lạ.

Mấy ngày qua, hắn đã nghe sự tích về thành Huyền Vũ và thành chủ thành Huyền Vũ không dưới ba mươi lần, lỗ tai sắp mọc kén.

Cũng chính vì thế mà hắn có chút tò mò về thành chủ thành Huyền Vũ, đồng thời còn có chút sùng bái người này.

Chi Lê hỏi tới:

- Ngươi mau nói cho ta biết đi, thành chủ thành Huyền Vũ là hạng người gì, hắn đã làm gì ở thành Y Lê?

- Được rồi, ngươi mua thêm hai bình rượu, ta chậm rãi kể cho ngươi nghe.

Đa Tư nhếch miệng cười.

- Được thôi!

Chi Lê không nói hai lời, nện kim tệ ở trên bàn.

Đa Tư hài lòng mỉm cười, bắt đầu kể về việc mình nhận thức Mục Lương như thế nào và những chuyện đối phương làm ở thành Y Lê.

-...Lợi hại thật, thay đổi người ngồi trên vương vị, còn lấy luôn cả mỏ Thép Tím.

Chi Lê thán phục liên tục, suýt chút nữa là đứng lên vỗ tay khen ngợi.

- Ngươi nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng tới những vị khách của ta.

Đa Tư bất mãn nói.

Chi Lê ngồi xuống, đáng tiếc nói:

- Hắc, ta cực kỳ bội phục thành chủ thành Huyền Vũ, nếu có thể gặp hắn một lần thì tốt rồi.

- Hừ, Mục Lương là thành chủ thành Huyền Vũ, hắn rất bận rộn, làm sao có thời giờ để gặp ngươi chứ?

Đa Tư khẽ cười lắc đầu.

- Cũng đúng, ta chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi.

Chi Lê cười khổ vài tiếng, bưng ly rượu lên uống cạn.

- Ngươi đến thành Huyền Vũ lần nào chưa?

Đa Tư nói sang chuyện khác.

- Chưa đâu, ta dự định ngày mai lại đi, nghe nói Phố Buôn Bán nơi đó rất đẹp và có rất nhiều đồ tốt.

Chi Lê ngước mắt nói.

- Ừ, ở đó có cả ma cụ cao cấp, còn có rượu ngon cực phẩm.

Đa Tư thở dài nói.

Chi Lê kinh ngạc hỏi:

- Chẳng lẽ còn ngon hơn rượu của ngươi sao?

- Ừ, gấp mười lần là đằng khác.

Đa Tư nghiêm mặt gật đầu.

- Vậy ta phải đi nếm thử mới được.

Chi Lê dâng lên hứng thú.

- Chắc chắn nó sẽ khiến ngươi hài lòng.

Đa Tư nói với giọng điệu chắc chắn.

Cộp cộp cộp ~~~

Chi Lê còn muốn nói điều gì nữa, nhưng tiếng bước chân vang lên ở phía cầu thang khiến hắn phải dừng lại.

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, Ly Nguyệt mặc khôi giáp chín màu xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Người kia là ai?

Chi Lê hơi cau mày, hắn nhận ra khôi giáp trên người Ly Nguyệt không đơn giản.

Cộp cộp cộp ~~~

Ly Nguyệt cất bước đi về phía hắn, đồng thời giơ trang giấy trong tay lên, sau đó lại nhìn hắn vài lần.

- Các hạ có chuyện gì sao?

Chi Lê nhíu mày hỏi.

- Người trong tranh này chính là ngươi sao?

Ly Nguyệt trải bức ảnh ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.

Chi Lê hơi nghiêng người về trước, thấy rõ ràng người trong hình, đích thật là hắn.

- Là ta, có chuyện gì vậy?

Hắn cẩn thận hỏi.

- Hai ngày trước ngươi ở bên ngoài kênh Sương Mù bắt được một con linh thú và bán nó cho Tô Lâm Y Tư, đúng không?

Ly Nguyệt lại hỏi một câu.

Chi Lê cau mày lại:

- Tô Lâm Y Tư là ai?

- Nữ vương hiện tại tên là Tô Lâm Y Tư.

Đa Tư giải thích.

Hắn nhận ra Ly Nguyệt, biết cô ấy là người bên cạnh thành chủ thành Huyền Vũ, lúc này cẩn thận không nói thêm điều gì.

- Ồ, đúng thế, ta có bán linh thú bán cho cô ấy, có gì không ổn sao?

Chi Lê thừa nhận, khó hiểu nhìn về phía cô gái tóc bạc.

Ly Nguyệt nghe vậy thả tay cầm ảnh xuống, bình tĩnh nói:

- Thành chủ đại nhân của chúng ta có việc muốn gặp ngươi, mời ngươi theo ta trở về.

- Thành chủ của các ngươi là ai?

Chi Lênắm chặt tay thành quyền, cảnh giác hỏi.

Ly Nguyệt nhẫn nại giải thích:

- Thành chủ thành Huyền Vũ.

Chi Lê nghe vậy hai mắt trừng lớn, suýt chút nữa kinh ngạc thốt lên thành tiếng.

- Chúng ta không có ác ý, đi thôi.

Ly Nguyệt nói với giọng điệu bằng phẳng.

- Cái này...!

Chi Lê nhìn về phía Đa Tư, ánh mắt mang theo xin giúp đỡ.

Trong lòng hắn lo lắng, tại sao thành chủ thành Huyền Vũ lại muốn tìm hắn chứ?

- Ta đi cùng hắn được không?

Đa Tư đột nhiên lên tiếng.

- Được, đi thôi.

Ly Nguyệt gật đầu đáp ứng.

Chi Lê bất mãn nói:

- Nè nè, ta còn chưa có đồng ý đâu.

- Ngươi từ chối cũng không được, trừ phi ngươi muốn đắc tội thành chủ thành Huyền Vũ.

Đa Tư hạ giọng.

-...

Chi Lê buồn bực im lặng.

Đa Tư giễu cợt nói:

- Mới vừa rồi ngươi còn nói ước gì có thể nhìn thấy thành chủ thành Huyền Vũ, tại sao bây giờ lại sợ rồi?

- Ai sợ chứ, dẫn đường đi!

Chi Lê đỏ mặt, đùng một tiếng đứng dậy.

Ly Nguyệt lạnh nhạt nhìn hai người, xoay người đi xuống lầu.

Đa Tư và Chi Lê liếc nhau, mặc kệ có muốn hay không, hai người chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

…………

Phía trước Huyền Không Các thành Huyền Vũ.

Ly Nguyệt mang theo Chi Lê và Đa Tư cất bước đi đến thông đạo vào thành cấp tốc.

Cô đi tới trước quầy, nhìn về phía nhân viên, nói:

- Giúp bọn hắn đăng ký một cái.

- Vâng.

Nhân viên công tác cung kính gật đầu.

Đa Tư thuần thục đi lên trước, báo ra tin tức của bản thân, sau khi đăng ký thì nhanh chóng bắt được Văn Điệp Thông Quan.

Hắn đã tới Phố Buôn Bán rất nhiều lần, rất quen quy tắc của nơi này, có thể nói là thuộc nằm lòng.

Chi Lê lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn không hỏi nhiều, phối hợp hoàn thành đăng ký công tác.

- Đi theo ta.

Ly Nguyệt mang theo hai người băng qua Huyền Không Các và Sơn Hải Quan, tiến vào Phố Buôn Bán ồn ào và náo nhiệt.

Toàn bộ hành trình Chi Lê vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm, liên tục cám thán.

- Nơi đây quá đẹp, thật sạch sẽ.

- Bức tường thành này quá cao, hơn nữa còn là xây ở trên lưng ma thú biển, cái này làm như thế nào?

- Thơm quá, đây là mùi gì vậy?

Đa Tư co giật khóe miệng, giả vờ không quen biết Chi Lê.

Ọc ọc ọc~~~

Được một lúc thì bụng của Chi Lê chợt reo lên.

-...

Ly Nguyệt liếc nhìn hắn.

- Mùi này quá thơm, ta mới ngửi thôi đã đói rồi.

Chi Lê ngượng ngùng nói.

Đa Tư đề nghị:

- Nếu không có việc gấp thì để hắn đi mua chút gì lót dạ trước đi.

Ly Nguyệt suy nghĩ một chút, người đã tìm được rồi, còn cần đối phương hỗ trợ, chậm trễ một chút cũng không phải không được...

Nghĩ tới đây, cô gật đầu đồng ý:

- Ừm.

Chi Lê nghe vậy hai mắt tỏa sáng, dựa theo mùi hương để đến một cửa hàng gần đó.

Mặt tiền cửa hàng không lớn, trước quầy lại có một đội ngũ xếp hàng rất dài.

- Bánh bao nhân thịt?

Chi Lê ngẩng đầu nhìn biển hiệu lớn được treo bên trên cửa hàng, lúc trước chưa từng nghe nói qua.

- Mùi thơm như vậy, nhất định ăn rất ngon!

Hắn lập tức đứng ở cuối hàng.

-...

Ly Nguyệt nhẫn nhịn không đi tới ngăn cản Chi Lê, hàng dài như vậy, nhanh nhất cũng cần nửa giờ mới tới lượt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận