Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1923: Ừm, Trước Mắt Xem Ra Đối Phương Có Chút Năng Lực



Câu thứ ba, Tiểu Minh là nông dân, đào được năm cân khoai lang đi tới Siêu Thị Huyền Vũ bán, giá khoai lang là ba đồng Huyền Vũ, cưỡi xe thú tốn hai đồng, hỏi nên định giá khoai lang bao nhiêu để Tiểu Minh không bị lỗ?

Mai Dĩ suy nghĩ cực nhanh, một đề chỉ cần đọc hai lần là đã có thể chọn trúng đáp án đúng.

- Loạt soạt, loạt soạt...

Bên trong Đại Hội Trường chỉ còn lại tiếng bút máy di chuyển trên mặt giấy.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã bước đi, quan sát các thí sinh trong cuộc thi.

Có người vùi đầu tính toán, có người cau mày nhăn nhó một chữ cũng chưa viết được, thậm chí có người đã nằm ngủ.

- Lãng phí thời gian.

Nguyệt Thấm Lan âm thầm trợn trắng mắt.

Đợt kiểm tra đầu tiên là để chọn ra nhân tài, đào thải người đáp sai cơ bản thường thức.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc thì thời gian thi đã qua hơn phân nửa.

- Còn một giờ nữa.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh lên tiếng.

Đám người nghe vậy lập tức lên tinh thần, tốc độ giải đề không khỏi nhanh hơn rất nhiều.

Mai Dĩ thở phào một hơi, nàng cầm lấy tờ đề thứ hai bắt đầu làm đề hỏi đáp.

Nguyệt Thấm Lan đúng lúc đi tới bên cạnh cô ấy, nhìn thoáng qua tờ đề thứ nhất, trong lòng có chút kinh ngạc, người này là một nhân tài.

…………..

- Tí tắc tí tắc tí tắc ~

Bên trong Đại Hội Trường, đồng hồ quả lắc treo trên tường phát ra những tiếng tích tắc, hai giờ làm bài thi đã gần kết thúc.

Nguyệt Thấm Lan khoanh hai tay trước người, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn lướt qua một ngàn thí sinh trước mặt.

Lựa chọn người quản lý Vệ Thành là việc rất quan trọng, cô cần phải quan sát toàn bộ hành trình.

- Vòng thi đầu vẫn chưa kết thúc à?

Một giọng nói tận lực đè thấp vang lên sau lưng cô gái ưu nhã.

Cơ thể của Nguyệt Thấm Lan run lên, bên tai cảm nhận được một làn gió nóng ấm, cô vội vã quay đầu nhìn lại, đón nhận ánh mắt đen láy của Mục Lương.

- Sao ngươi lại tới đây?

Nguyệt Thấm Lan kinh ngạc hỏi.

- Sáng sớm không có chuyện gì làm nên tới đây xem.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, Vệ Thành mới vừa được xây dựng, công việc chồng chất một đống lớn, thế mà bây giờ lại nói với cô là không có chuyện gì?

- Vâng.

Cô mỉm cười không phá vỡ chuyện này.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, khóe môi treo ý cười, hỏi:

- Có người nào biểu hiện vượt trội không?

Đề thi lần này hơn phân nửa là do anh ra, tuy có rất nhiều câu là cuộc sống thường thức, nhưng câu hỏi không giống nhau, nếu như không đọc đề cẩn thận thì sẽ rất dễ dàng chọn sai đáp án.

Đây là gián tiếp khảo nghiệm trình độ thận trọng của thí sinh, nếu như đối đãi qua loa thì sau này làm sao có thể đảm nhiệm được chức quản lý Vệ Thành?

- Mục Lương, đây chỉ là vòng thi đầu mà thôi, rất nhiều người đều tới đây để thử vận may, tạm thời còn chưa gặp được ai xuất sắc...

Nguyệt Thấm Lan nói được phân nửa thì chợt nhớ ra cái gì đó, khẽ hất hàm, đổi lời:

- Không đúng, có người đáp đề rất nhanh, ta nhìn một chút, cơ bản đều trả lời đúng.

- Ai?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Nguyệt Thấm Lan ngước mắt nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng nói:

- Dãy thứ hai bàn thứ mười.

Mục Lương nghe vậy nhìn thoáng qua, chẳng mấy chốc tìm được người mà cô gái ưu nhã nói.

Mai Dĩ đang vùi đầu làm bài thi, hoàn toàn không biết việc Mục Lương đang quan sát mình, hiện tại nàng chỉ biết là thời gian sát hạch sắp kết thúc rồi mà nàng vẫn còn ba đề chưa làm, phải tranh thủ thời gian mới được.

- Nửa người thú à?

Mục Lương kinh ngạc nói.

- Ừm, không giống như là gian lận.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói.

- Ừ.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan xoay tròn, cười hỏi:

- Nếu như không có chuyện gì thì ngươi ở đây một lúc đi, mười phút nữa sẽ kết thúc kỳ thi, chúng ta cùng nhau xem bài thi của cô ấy?

Khóe môi của Mục Lương co giật, anh vốn dĩ chỉ dự định đến liếc mắt một cái rồi sẽ đến đi Vệ Thành xây dựng sân trượt tuyết và sân trượt băng.

- Được thôi.

Nếu Nguyệt Thấm Lan đã lên tiếng thì chậm trễ mười phút cũng không có vấn đề gì.

- Cộc cộc cộc ~~~

Mười phút trôi qua nhanh chóng, Nguyệt Thấm Lan đúng giờ giơ loa phóng thanh lên.

Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của cô truyền khắp toàn bộ hội trường thi:

- Thời gian thi đã kết thúc, mọi người dừng bút, đặt bài thi và tài liệu cá nhân ở trên bàn sau đó đứng lên rời khỏi trường thi.

- A, ta còn chưa viết xong, chỉ còn ba câu nữa thôi!

Có người ảo não lên tiếng.

- Hử? Kết thúc rồi à, tại sao bài thi của ta lại ướt thế này?

Một người ngủ say đứng dậy với vẻ mặt mờ mịt.

- Ta đã viết xong rồi, hy vọng đừng sai quá nhiều.

-...

Mọi người lục tục đứng dậy rồi lần lượt rời đi Đại Hội Trường bằng một cánh cửa khác dưới ánh mắt chăm chú của Thành Phòng Quân.

Trước khi những người còn lại thi xong thì bọn họ không thể đi ra ngoài, làm vậy là để phòng ngừa xuất hiện tình huống tiết lộ đề.

Một ngàn người rời đi, Đại Hội Trường lại trở nên trống trải lần nữa, nhân viên công tác bắt đầu thu đề thi trên bàn.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía nhân viên phục vụ, nói:

- Ngươi đi lấy bài thi và thông tin của bàn số 35 đưa đến đây.

- Vâng.

Một nhân viên khác cung kính lên tiếng, nhanh chóng đi tới bàn số 35.

Bàn số 35 là vị trí mà Mai Dĩ ngồi trong lúc làm bài thi.

Vài giây sau, nhân viên này trở về và cung kính đưa bài thi kèm thông tin cá nhân cho Nguyệt Thấm Lan.

Nguyệt Thấm Lan nhìn lướt qua, gật đầu nói:

- Mai Dĩ, chữ viết thật đẹp.

- Hai mươi tám tuổi?

Trong mắt của Mục Lương lộ vẻ kinh ngạc.

Nguyệt Thấm Lan cười như không cười nói:

- Nhìn giống như mười tám tuổi, bảo dưỡng rất tốt.

- Khụ khụ, chúng ta nhìn bài thi của cô ấy đi.

Trong lòng Mục Lương dở khóc dở cười, mở lời dời trọng tâm câu chuyện sang chỗ khác.

Nguyệt Thấm Lan không nói giỡn nữa, cô cầm bài thi nhìn từ trên xuống, tiện tay lấy ra một cây bút từ trong ma cụ không gian, bắt đầu chấm điểm ngay tại chỗ.

- Câu thứ nhất đáp đúng, câu thứ hai cũng đúng, câu thứ ba...

Đôi mắt đẹp của cô càng ngày càng sáng ngời, đối phương trả lời đúng hết năm mươi câu trắc nghiệm, trong đó có hai câu là xóa đi viết lại, đầu tiên là viết nhầm số, sau đó lại bị gạch bỏ để sửa chữa đáp án.

Trong mắt của Mục Lương lộ ra chút ngạc nhiên, nói:

- Thú vị đấy, hai đề này là đề bẫy, không ngờ cô ấy đã nhìn ra.

- Ừm, trước mắt xem ra đối phương có chút năng lực.

Nguyệt Thấm Lan gật đầu, đôi mắt đẹp hơi rũ tiếp tục nhìn xuống.

Phía sau là đề hỏi đáp, trên giấy tràn đầy chữ viết xinh đẹp.

Mục Lương nhìn thoáng qua, câu trả lời trên giấy mơ hồ ăn khớp với đáp án trong đầu anh.

Nguyệt Thấm Lan dừng bút máy một lúc, tốc độ chấm điểm trở nên chậm lại, đối phương đều đáp đúng các câu hỏi kế tiếp.

- Phương hướng giải đề này có chút mới lạ, nhưng cũng không sai.

- Câu này của cô ấy còn viết ba loại phương án giải đề, rất thú vị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận