Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 873: Sự An Toàn Của Ta Giao Cho Ngươi.



Nghe vậy, sắc mặt các tân binh trở nên trắng bệch vì sợ hãi.

Các tân binh càng nghiêm túc hơn, ôm chặt túi dù nhảy, xem nó như bảo bối cứu mạng.

Ngôn Băng liếc nhìn bạn tốt, nói khẽ:

- Ngươi hù dọa bọn họ để làm gì?

- Dọa một cái mới có thể khiến bọn họ coi trọng.

Ny Cát Sa cười nhẹ nói.

- Hy vọng sẽ không dọa sợ bọn họ.

Ngôn Băng vén mái tóc ngắn màu tím qua sau tai.

- Nếu bởi vì mấy câu nói mà sợ hãi, vậy thì bọn họ không thích hợp tiếp tục ở lại Không Quân.

Ny Cát Sa nhẹ nhàng vỗ vai cô gái tóc tím.

- Cũng đúng.

Ngôn Băng chậm rãi gật đầu.

Nhiệm vụ hôm nay của các cô chính là cho tất cả tân binh Không Quân thực hành nhảy dù.

Đương nhiên, trong quá trình nhảy dù, sẽ có người đóng vai trò là nhân viên an toàn, phụ trách việc bảo hộ cho các tân binh.

Ngôn Băng ngước mắt nhìn về phía nhóm Tạp Nhi Y và Hạ Hạ.

Ma Cà Rồng trời sinh có cánh, không cần dùng đến dù nhảy, như vậy nhiệm vụ của bọn họ chính là làm nhân viên an toàn.

…………..

Thần sắc của Ny Cát Sa trở nên nghiêm túc, nàng thanh lãnh nói:

- Bây giờ, ta sẽ dạy các ngươi cách đeo túi dù nhảy.

Hi Bối Kỳ phối hợp mang túi dù trên người, hai tay bắt lấy hai sợi dây thừng bằng tơ nhện gắn trên túi.

Ny Cát Sa giải thích:

- Đây là dây an toàn, sau khi đeo túi dù nhảy thì buộc dây an toàn trước người, càng chặt càng tốt.

- Dây an toàn là để tránh việc bị gió thổi bay túi dù khi mọi người đang ở trên không trung.

Đôi mắt màu tím của Ngôn Băng nhìn quét các tân binh một vòng, lạnh lùng dặn dò:

- Cho nên mọi người nhất định phải buộc thật chặt.

- Rõ!

Trong lòng các tân binh run sợ, đồng thanh đáp lại.

- Bây giờ mọi người có thể đeo túi dù nhảy.

Ny Cát Sa lật đồng hồ cát dùng để tính giờ.

Cô xụ mặt nghiêm túc nói:

- Bây giờ, cho các ngươi nửa tiếng chuẩn bị, nửa giờ sau tiến hành huấn luyện nhảy dù.

Mới vừa nói xong, các tân binh đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đeo túi dù nhảy trên lưng.

- Nếu ai còn chưa rõ thì bây giờ có thể hỏi.

Nguyệt Phi Nhan chống nạnh nói.

- Đội trưởng, chiếc dù nhảy này thực sự có thể giữ chúng ta an toàn ở trên không trung sao?

Có một tên tân binh lên tiếng hỏi, mặt mũi hắn tràn đầy sầu lo.

- Thành chủ đại nhân nói có thể thì đó chính là có thể.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu chắc chắn nói.

Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Điều kiện tiên quyết là các ngươi phải sử dụng nó theo đúng quy tắc mà chúng ta đã nói.

Một tên tân binh khác truy vấn:

- Đội trưởng, nếu túi dù nhảy không mở ra được thì phải làm sao bây giờ?

- Mở không ra à….?

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc xanh.

Ny Cát Sa nhướng mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Sau đó cô nghiêm túc nói:

- Nếu dù nhảy không mở ra được, vậy thì khẩn cầu thành chủ đại nhân phù hộ ngươi đi.

-....

Các tân binh dấu hỏi đầy đầu, đây là ý gì?

- Còn có vấn đề gì nữa không?

Ny Cát Sa ngước mắt lớn tiếng hỏi.

Các tân binh đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều đang nghĩ tới các vấn đề sẽ gặp phải khi ở trên cao.

- Ny Cát Sa đại nhân, vấn đề lớn nhất vẫn là an toàn.

Có tân binh nhắm mắt hô to.

Ny Cát Sa nhìn về phía bọn người Thái Khả Khả và Tạp Y Nhi, nhàn nhạt nói:

- Yên tâm đi, lần huấn luyện nhảy dù này, Phó đội trưởng sẽ phụ trách an toàn cho các ngươi.

Nghe được lời này, các tân binh đều thở phào nhẹ nhõm.

Thái Khả Khả biết bay, mấy người Tạp Y Nhi, Tạp Lý cũng biết bay, có thể cho các vấn đề bất ngờ khi tân binh nhảy dù.

- Đội trưởng, chúng ta phụ trách vấn đề an toàn cho buổi huấn luyện lần này sao?

Thái Khả Khả hỏi.

- Đúng vậy.

Ny Cát Sa nhẹ nhàng gật đầu.

Ngôn Băng nhìn chằm chằm Thái Khả Khả, dặn dò:

- Các ngươi đều có cánh, nếu xảy ra tai nạn trong quá trình huấn luyện thì các ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các tân binh.

- Vâng.

Thần sắc của Thái Khả Khả và những người khác trở nên nghiêm túc.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Ny Cát Sa nhìn chằm chằm đồng hồ cát tính giờ, lúc này hạt cát lưu ly cuối cùng đã rơi xuống.

Cô hô to:

- Tất cả mọi người tập hợp, chuẩn bị huấn luyện.

Cộp cộp cộp...

Các tân binh vội vàng trở về vị trí của mình, không quên chỉnh trang lại ngoại hình.

- Chắc sắp đến rồi.

Ngôn Băng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giống như là đang chờ đợi thứ gì đó.

- Cái gì sắp đến rồi?

Đôi mắt màu ngọc bích của Thái Khả Khả chớp chớp, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn lên không trung.

Tiếng hót to rõ vang lên trên bầu trời Thiên Cức Quan, một cái bóng khổng lồ buông xuống.

- Tới rồi.

Ny Cát Sa ngẩng đầu lên, gió lớn đã bị bức tường lưu ly ngăn cách ở bên ngoài.

Ưng Lửa vỗ cánh bay lượn trên cao một vòng rồi từ từ đáp xuống bên ngoài sân huấn luyện.

Ny Cát Sa phất tay lệnh:

- Tất cả mọi người mau đi lên.

Ưng Lửa sẽ đưa các tân binh lên cao để hỗ trợ bọn họ hoàn thành buổi huấn luyện nhảy dù.

Năm phút sau, các tân binh đều leo lên lưng của Ưng Lửa.

Rít…..

Ưng Lửa gáy một tiếng rồi vỗ cánh phóng lên không trung, bay về phía trời cao.

Mọi người cách mặt đất càng ngày càng xa,, một ngàn, hai ngàn, ba ngàn mét....

Ưng Lửa vỗ cánh bảo trì thân thể lơ lửng, dừng lại ở độ cao ba ngàn mét.

- Thái Khả Khả, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng.

Ny Cát Sa quay đầu dặn dò.

- Vâng!

Thái Khả Khả hô to.

Cô hít một hơi thật sâu, trên trán mọc sừng rồng, cánh và đuôi rồng cũng nhanh chóng mọc ra.

Hiện tại, Thái Khả Khả đã biến thành nửa người rồng, cô vỗ cánh bay lên không trung, rời khỏi Ưng Lửa.

Tạp Y Nhi và anh trai Tạp Lý cũng tiến vào trạng thái huyết nộ, hai tròng mắt biến thành màu đỏ như máu, sau lưng mọc ra cánh dơi.

Hạ Hạ gầm nhẹ một tiếng, đôi cánh lớn hơn những người khác giang ra, bay đến bên cạnh Thái Khả Khả.

- Đội trưởng, mọi người đã chuẩn bị xong.

Thái Khả Khả cung kính đáp lại.

- Ừ.

Ngôn Băng bình tĩnh đáp.

Cô quay người lại nhìn về phía hơn một trăm tên tân binh, lãnh đạm nói:

- Bây giờ ta làm mẫu một lần, các ngươi nhìn kỹ.

- Vâng.

Các tân binh cùng đáp.

- Ai ai ai, chị Ngôn Băng muốn đích thân nhảy dù sao?

Nguyệt Phi Nhan kinh ngạc hỏi.

- Sự an toàn của ta giao cho ngươi.

Ngôn Băng nhìn cô gái tóc đỏ.

Sau đó, cô mang túi dù nhảy trên lưng, nhanh chóng buộc dây an toàn.

Ngôn Băng thở ra một hơi, sải bước đi tới rìa lưng của Ưng Lửa.

Nguyệt Phi Nhan chớp chớp đôi mắt màu đỏ.

Ngay sau đó, cô gái tóc tím vọt tới trước mặt nàng, không chút do dự nhảy khỏi lưng Ưng Lửa, hai chân hướng xuống mặt đất.

- A! Chờ ta với!

Nguyệt Phi Nhan lấy lại tinh thần, kêu to rồi vội vàng xông ra ngoài.

Cánh sau lưng Khôi Giáp Chu Tước giang ra, đuổi theo cô gái tóc tím đang rơi tự do.

- Như vậy thật sự không sao chứ?

Hi Bối Kỳ nôn nóng nói.

Một tia lo lắng hiện lên trong mắt Ny Cát Sa, nàng thấp giọng nói:

- Ta cũng không biết, đây là lần nhảy dù đầu tiên.

Vù vù....

Gió thổi vù vù, Ngôn Băng hơi híp mắt, sân huấn luyện dưới mặt đất nhanh chóng phóng to.

Cô tính toán khoảng cách, quay lại nhìn cô gái tóc đỏ đang đuổi kịp mình cùng với Ưng Lửa nhanh chóng kéo ra xa.

Nguyệt Phi Nhan vươn tay che trước miệng, ngăn trở gió lớn thổi vào mặt, gân cổ hô to:

- Ngôn Băng, kiên trì một chút, ta lập tức tới cứu ngươi....

Bạn cần đăng nhập để bình luận