Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 925: Phi Thuyền Vận Chuyển Sắp Về Tới

Động tác trên tay anh dừng lại, hỏi:

- Hôm nay, ngươi không đi Phố Buôn Bán à?

Sau khi Hồ Tiên rời đi, Phố Buôn Bán đã được giao lại cho cô gái tai thỏ quản lý.

- Xém chút quên mất.

Mễ Nặc ngồi bật dậy, đôi tai thỏ sang trọng dựng đứng.

Cô trở mình, nhanh nhảu nhảy khỏi đám mây đen, rồi hớt ha hớt hải chạy ra ngoài.

- Mục Lương, ta đến Phố Buôn Bán, tối nay gặp.

Cô gái tai thỏ để lại một câu, rồi vội vàng đẩy cửa phòng sách rời đi.

- Hấp tấp quá đấy.

Mục Lương cười khổ lắc đầu.

Anh cũng ngồi dậy, từ trên đám mây đen kia nhảy xuống.

Sau đó lòng bàn tay của Mục Lương ngưng tụ ra lưu ly, đè lên mây đen, tạo thành chỗ đứng bằng phẳng.

Anh đứng trên lớp lưu ly, lớp lưu ly này khiến trọng lượng của anh trải đều các nơi trên đám mây, có thể chịu được nhiều ý niệm của anh hơn, khi trọng lượng của cơ thể thay đổi, sẽ bắt đầu kiểm tra giới hạn chịu lực của đám mây đen.

Trọng lực tăng lên theo cấp số nhân, đám mây đen bị ép bằng phẳng, nhưng độ cao của nó trên không trung cũng không hề giảm xuống.

- Độ cao của đám mây này cũng do ta khống chế sao...

Mục Lương hiểu ra.

Anh tiếp tục gia tăng trọng lực, đám mây đen càng bị ép chặt, cho đến khi đạt giới hạn chịu lực của nó, đám mây đen mới tan ra hoàn toàn biến mất.

- Xây một căn nhà trên đó cũng không thành vấn đề.

Khóe miệng cả Mục Lương nhếch lên, sức chịu lực của đoàn mây đen vượt xa dự đoán của anh.

Trong đầu anh chợt lóe lên rất nhiều tình huống ứng dụng. Chẳng hạn như đảo nhỏ trên không, phòng ốc trên không, v.v.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa lại một lần nữa vang lên. Giọng nói của tiểu hầu gái truyền đến, làm rối suy nghĩ của anh.

- Vào đi.

Mục Lương điềm nhiên đáp lại một tiếng.

Két…

Cửa phòng sách bị đẩy ra.

Vân Hân bước vào phòng sách, giọng cô bé khôn khéo:

- Đại nhân, nhận được điện thoại của Già Lạc đại nhân, Phi Thuyền vận chuyển sắp đến rồi.

- Bao lâu nữa?

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Mục Lương, Phi Thuyền trở về còn nhanh hơn anh dự tính.

Vân Hân khôn khéo nói:

- Khoảng một giờ sau.

- Ta biết rồi, đi nghênh tiếp bọn họ đi.

Trên mặt Mục Lương mang theo ý cười, tạm thời hoãn việc thử nghiệm đám mây đen này.

Phi Thuyền đã quay trở lại từ chuyến đi đầu tiên, vì lý do an toàn, anh phải đến hiện trường xem thử.

- Ta giúp đại nhân thay đồ.

Vân Hân ngoan ngoãn bước tới phía trước.

- Ừm.

Mục Lương giơ hai tay lên để tiểu hầu gái cởi áo khoác ngoài trên người anh ra, sau đó khoác lên cho anh một chiếc áo lụa trông rất lộng lẫy.

Khoảng hơn mười phút sau, anh thay đồ xong chuẩn bị đến Sơn Hải Quan. Anh bước ra khỏi cung điện, Nguyệt Thấm Lan đã đợi sẵn.

Bên cạnh cô, xe ngựa và hộ vệ đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Đâu phải đi tuần tra đâu.

Mục Lương nâng mắt nhìn cô gái ưu nhã.

- Bao lâu rồi ngươi không xuất hiện trước mặt người dân trong thành?

Nguyệt Thấm Lan liếc anh một cái, cất giọng lanh lảnh:

- Ngươi thân là chủ một thành, xuất hành càng chính thức càng tốt, mới có thể khiến người dân trong thành tôn kính và sùng bái.

- Được rồi.

Mục Lương im lặng, nghĩ lại cũng một khoảng thời gian rồi anh không thể hiện bản thân.

- Thời gian không còn nhiều nữa.

Nguyệt Thấm Lan lịch sự nhắc nhở.

- Ừm, xuất phát thôi.

Mục Lương bước lên xe ngựa.

Cô gái ưu nhã cũng đi theo lên xe, Vân Hân ngồi bên ngoài xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Grào ú ú…

Sói Mặt Trăng ngước lên trời gào lên một tiếng, sau đó phóng mạnh về phía trước và chạy khỏi vùng đất cao. Hộ vệ trở mình ngồi lên Sói Mặt Trăng, rồi vội vàng đuổi theo sau xe ngựa.

Khi tiếng hú của Sói Mặt Trăng vang lên, người dân trong thành thấy hăng hái hẳn, thành chủ đại nhân sắp xuất thành rồi? Trên trục đường chính nội thành, người dân gần đó ai cũng háo hức mong chờ.

Cộp cộp cộp…

Ngay sau đó, đàn chó sói kéo xe lao về phía dưới Trung Ương, đi thẳng vào cổng nội thành.

- Thành chủ đại nhân!

Người dân trong thành phố hào hứng giơ tay chào theo kiểu quân đội, bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Cửa sổ xe mở ra, Mục Lương giơ tay ra hiệu, xem như đáp lại.

- Thành chủ đại nhân mỉm cười với ta kìa.

- Thất lễ quá rồi, mau hành lễ đi.

-...

Người dân thành phố hò hét phấn khích, mắt nhìn đàn sói kéo xe lao đi vùn vụt.

- Hiệu quả không tệ nhỉ.

Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn Mục Lương.

Mục Lương mỉm cười, đạo lý này anh hiểu, chỉ khi để người dân trong thành biết được sức mạnh của thành Huyền Vũ, bọn họ mới có thể yên tâm hơn, càng trung thành với thành Huyền Vũ hơn.

Đợi sau này nếu bắt đầu duyệt binh, cảnh tượng sẽ càng hoành tráng.

- Đang nghĩ gì đấy?

Nguyệt Thấm Lan giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.

- Không có gì.

Mục Lương nắm lấy tay cô, bầu không khí trở nên yên lặng.

………..

Vù vù, Phi Thuyền vận chuyển thật lớn đang bay trong không trung.

Hi Bối Kỳ vỗ cánh, cô khép hờ mắt nhìn về phía trước, từng trận gió to cứ thổi thẳng vào mặt cô.

- Ta cảm nhận được vị mặn trong gió.

Cô cảm thán nói với Già Lạc đang đứng ở tầng cao nhất trên đỉnh phi thuyền vận chuyển. Cô gái Ma Cà Rồng cảm nhận làn gió mang theo vị mặn nói:

- Ngươi chú ý một chút nhé, đừng chạm vào phi thuyền.

- Sẽ không đâu.

Hi Bối Kỳ quay đầu lại ngây thơ nói.

- Phía trước có phải là Vùng Nước Mặn không?

Nguyệt Phi Nhan nhìn ra xa xa, đã thấy được đường tiếp giáp giữa bầu trời và mặt biển.

- Chắc là vậy đó, đây là lần đầu tiên ta đến đây.

Già Lạc đưa tay ra giữ lại mái tóc dài màu xanh da trời của cô đang bị gió thổi bay.

- Gió mạnh quá.

Nguyệt Phi Nhan thở dài nói.

Âm thanh hưng phấn của Hi Bối Kỳ truyền đến:

- Ta đã nhìn thấy thành Huyền Vũ, nó ở chỗ này này.

Mọi người nghiêng đầu nhìn lại, ở vị trí giao tiếp giữa đất liền và biển khơi, Tiểu Huyền Vũ khổng lồ đang nằm úp sấp ở trên mặt đất, từ xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều những khối màu sắc xanh biếc rất lớn.

Nguyệt Phi Nhan cao giọng hô:

- Chuẩn bị giảm độ cao xuống.

- Chuẩn bị giảm độ cao xuống.

Hi Bối Kỳ cũng hô to một tiếng.

- Vâng.

Trên Phi Thuyền vận chuyển, nhân viên công tác cũng kêu lên đáp lại.

Bọn họ đều tự trở lại cương vị của mình. Sau khi lịch sự mời hành khách trở lại khoang thuyền, mấy người bọn họ quay sang làm tốt công tác chuẩn bị cho phi thuyền hạ xuống.

- Đó là Thành Bắc Hải sao?

Hi Bối Kỳ phe phẩy cánh, cô nâng tay lên che ở trước lông mày của mình, cố gắng thấy rõ điểm đen nho nhỏ nổi lên phía trên Vùng Nước Mặn.

Nguyệt Phi Nhan thì thầm:

- Thành Bắc Hải thật sự quá nhỏ nếu so với thành Huyền Vũ.

Thành Bắc Hải khác với Thành Huyền Vũ, giống như bí đao và cà chua vậy.

- Đúng vậy.

Khoé miệng Già Lạc cong lên.

Thành Huyền Vũ cường đại, cô lại càng vui vẻ, niềm tự hào bỗng nhiên dấy lên từ tận đáy lòng.

- Giảm độ cao xuống!

- Động cơ hơi nước chạy chậm lại!

Âm thanh truyền đạt mệnh lệnh liên tiếp vang lên.

Thùng thùng đông…

Trống trận bị gõ vang, rất nhanh đã truyền đi mệnh lệnh, đồng thời tin tức từ phi thuyền vận chuyển gửi đến thành Huyền Vũ, đã đến nơi.

Phi thuyền bắt đầu giảm độ cao xuống, tốc độ cũng trở nên thong thả hơn, nó chậm rãi tới gần Sơn Hải Quan.

Phía trước Sơn Hải Quan, Sói Mặt Trăng đang kéo xe ngựa cũng dừng lại. Hộ vệ khu Trung Ương nhanh chóng sắp xếp thành hai hàng chỉnh tề, bọn họ luôn giữ thái độ nghiêm túc đối xử với người từ bên ngoài đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận