Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2681: Bất Hủ Và Vĩnh Hằng

Hắn tiếp tục đọc những phần khác, khi đọc đến phần tổng kết kinh nghiệm của Hổ Tây, bất ngờ phát hiện cô ấy viết không tệ lắm.

- Mười lăm ngàn chữ mà có thể viết thành như vậy đã là rất tốt rồi.

Ly Nguyệt thanh thúy nói.

Mục Lương gật đầu nhận đồng:

- Ừm, chí ít là tốt hơn so với Mễ Á.

Hắn đặt chồng văn kiện xuống bàn, trong đó có mấy phần phải đưa về viết lại.

Một lúc sau, tiểu hầu gái bưng mì tới, Mục Lương ăn xong lại chui đầu vào phòng làm việc, tiếp tục bận rộn việc nghiên cứu ma pháp trận.

Đại lục mới.

Thành Lệ Xương là một tòa thành lớn có hơn hai trăm ngàn nhân khẩu, thuộc vương quốc Độ Mẫu.

Vương quốc Độ Mẫu nằm ở phía Bắc đại lục mới, ngược hướng với Kênh Sương Mù.

Lúc này, trong phủ công tước Tạp Nặc Lợi đang vô cùng rối loạn.

Bọn hầu gái và hạ nhân trong phủ chạy ngược chạy xuôi bận rộn nhưng không ai dám nói quá lớn tiếng, rất sợ bị công tước đang phẫn nộ bắt lấy trừng phạt.

Hai tháng trước, con trai của công tước mắc bệnh lạ, nằm trên giường không thể ngồi dậy hồi lâu, đến nay vẫn không ai có thể trị khỏi.

Từ khi con trai của công tước ngã bệnh, y sư ra vào phủ công tước không có một ngàn thì cũng có tám trăm, đáng tiếc đều không thể chữa khỏi cho hắn.

Một hầu gái nhỏ giọng trò chuyện:

- Dạ Huyền thiếu gia có thể sống sót sao?

Dạ Huyền là con trai của Tạp Nặc Lợi, năm nay mười chín tuổi, là con trai độc nhất của công tước Tạp Nặc Lợi, từ nhỏ đến lớn đều được cha nâng niu ở trong lòng bàn tay.

Một hầu gái mập mạp lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy rất khó, Luyện Dược Sư tới nhiều như vậy, thiếu gia ăn ma dược cũng hơn mấy trăm bình nhưng vẫn chưa thấy khỏi bệnh.

- Nếu như Dạ Huyền thiếu gia chết rồi thì công tước đại nhân sẽ phát điên mất, hắn chỉ có một đứa con trai.

- Thôi thôi, ngươi đừng nói nữa, nếu để công tước đại nhân nghe được thì tất cả chúng ta đều phải chết.

- Đúng đúng đúng, mau đi làm việc thôi!

- Nhất định phải cứu sống Huyền nhi của ta!

Giọng nói tức giận của công tước Tạp Nặc Lợi vang lên làm cho bọn hầu gái và hạ nhân không khỏi run rẩy.

Trong phòng ngủ rộng lớn, một lão giả để râu mép hoa râm với vẻ mặt âm trầm như mực nhìn thiếu niên tóc trắng nằm trên giường.

Hắn chính là công tước Tạp Nặc Lợi, năm nay đã bảy mươi tuổi, về già mới có được một đứa con trai, cho nên hắn rất là cưng chiều.

Trong phòng còn có hai vị Luyện Dược Sư đang kiểm tra cơ thể của Dạ Huyền.

Hai người xốc chăn lên, thiếu niên lộ ra làn da trắng bệch như tờ giấy, mặt trên có rất nhiều hoa văn màu tím, thoạt nhìn rất là đáng sợ.

Dạ Huyền hô hấp rất yếu, thỉnh thoảng co giật một cái, cả người không có sinh khí, giống như là một thi thể.

- Đây là bệnh gì, nhìn giống như là trúng độc.

Y sư lớn tuổi nói với vẻ mặt nghiêm túc.

- Sư phụ, ta cũng cảm thấy rất giống.

Y sư trẻ tuổi đứng bên cạnh quan sát, hai người là quan hệ thầy trò.

Tạp Nặc Lợi công tước trầm giọng hỏi:

- Có thể trị khỏi không?

Có vẻ Dạ Huyền bị trúng một loại độc thần bí nào đó, đây là kết luận mà hắn đã nghe từ mấy trăm vị y sư, nhưng không ai có thể chữa khỏi cho con của hắn.

- Ta thử xem.

Y sư lớn tuổi nói với giọng điệu ngưng trọng.

Hắn là y sư cấp 8, có danh tiếng không nhỏ ở vương quốc Độ Mẫu, là thượng khách của nhóm đại quý tộc và vương thất.

Tạp Nặc Lợi công tước mệt mỏi phất tay:

- Ngươi thử đi.

Lão giả mở rương gỗ mang theo bên cạnh, lấy ra mấy chai ma dược đủ loại trạng thái có rắn có lỏng.

Hắn đổ ra một viên ma dược màu đen, bỏ vào nước hòa tan rồi đút cho Dạ Huyền uống, sau đó lại dùng hai bình ma dược khác bôi lên trên da của thiếu niên.

Y sư thanh niên đứng hỗ trợ ở bên cạnh, hai người bận rộn suốt ba tiếng đồng hồ.

- Không được rồi, ta đã tận lực.

Lão giả quan sát hồi lâu rồi xoay người lại nhìn công tước, thở dài nói.

Công tước Tạp Nặc Lợi nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ lên, gầm nhẹ một tiếng:

- Ngươi cũng chữa không được!

Lão giả cau mày lại, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta biết một thứ có thể chữa khỏi hắn, nhưng mà nó có thật sự hữu dụng hay không thì phải thử mới biết được.

Tạp Nặc Lợi công tước nghe vậy đôi mắt lập tức sáng ngời, sốt ruột hỏi:

- Thứ đó là gì?

Lão giả gằn từng chữ:

- Nước Suối Sinh Mệnh.

- Nước Suối Sinh Mệnh, đó là cái gì, ở đâu?

Tạp Nặc Lợi dồn dập hỏi.

Y sư thanh niên trả lời:

- Nước Suối Sinh Mệnh, một giọt có thể làm cho người chết sống lại, hơn nữa còn có thể tăng thêm ba mươi năm thọ mệnh.

- Cái gì? Nó có thể làm cho người chết sống lại sao?

Công tước Tạp Nặc Lợi chấn động tinh thần, giống như nhìn thấy một tia hy vọng sống cho con trai của mình.

Hắn hỏi với ánh mắt sáng quắc:

- Các ngươi có Nước Suối Sinh Mệnh không?

- Chúng ta không có.

Lão giả lắc đầu.

Tạp Nặc Lợi còn chưa kịp nổi giận thì y sư đã nói tiếp:

- Hơn một tháng trước có buổi đấu giá ở vương quốc Huyền Vũ, quốc vương vương quốc Huyền Vũ từng lấy ra một giọt Nước Suối Sinh Mệnh để đấu giá, Nước Suối Sinh Mệnh cũng là thứ chỉ có ở vương quốc Huyền Vũ.

- Vương quốc Huyền Vũ có Nước Suối Sinh Mệnh….

Tạp Nặc Lợi lẩm bẩm từng chữ.

Lão giả gật đầu nói:

- Đúng vậy, hoặc là công tước đại nhân có thể đi tìm người mua được giọt Nước Suối Sinh Mệnh kia rồi trao đổi với đối phương.

- Ta biết rồi.

Tạp Nặc Lợi công tước như suy nghĩ gì đó.

Lão giả mang theo thanh niên rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai cha con.

Tạp Nặc Lợi công tước nhìn con trai suy yếu nằm trên giường, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên kiên định.

- Người đâu!

Hắn trầm giọng quát lên.

- Cọt kẹt ~~~

- Công tước đại nhân có gì phân phó ạ?

Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, một hầu gái đi vào phòng, cúi đầu hành lễ với công tước.

- Chăm sóc Nặc Nhi cho tốt, ta đi ra ngoài một chuyến.

Tạp Nặc Lợi công tước lạnh lùng phân phó.

- Vâng.

Hầu gái cúi đầu đáp.

Tạp Nặc Lợi công tước nhìn chằm chằm con trai một lúc, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng, cuối cùng ngồi lên xe thú rời khỏi phủ công tước.

- Công tước đại nhân muốn đi nơi nào?

Tên Kỵ Sĩ phụ trách lái xe cung kính hỏi.

- Số mười tám đường Lai Nhĩ.

Tạp Nặc Lợi công tước trầm giọng nói.

Vương quốc Huyền Vũ quá xa, nếu như biện pháp cuối cùng vẫn không cách nào chữa khỏi cho con trai thì hắn mới có thể lựa chọn đi vương quốc Huyền Vũ.

- Lộc cộc lộc cộc ~~~

Nửa giờ sau, xe thú dừng lại trước số mười tám đường Lai Nhĩ.

Trước khi bước xuống xe, Tạp Nặc Lợi công tước ra lệnh cho thuộc hạ:

- Đi thăm dò chuyện liên quan tới Nước Suối Sinh Mệnh.

- Vâng.

Một tên Kỵ Sĩ cung kính đáp lại.

Số mười tám đường Lai Nhĩ là một tòa nhà có sân, công tước Tạp Nặc Lợi nhìn biển số nhà, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Tài trợ nhiều năm như vậy, mong là đừng khiến ta phải thất vọng.

Hắn tiến tới trước, giơ tay lên gõ cửa.

- Rầm rầm rầm ~~~

Cửa phòng chấn động vài cái, một lát sau mới vang lên tiếng bước chân.

- Ai đó?

Bên trong cửa truyền ra một giọng nói âm lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận