Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1571: Thiếp Mời Của Thành Huyền Vũ



Lão đổi chủ đề, hỏi:

- Con đến có chuyện gì vậy?

Mai Đặc mở miệng, trong lòng thở dài một hơi, cũng không có tiếp tục hỏi về vấn đề kia nữa.

Hắn duỗi tay đưa ra thiếp mời màu đỏ, giải thích:

- Thiếp mời từ thành Huyền Vũ gửi đến.

- Thiếp mời?

Quốc vương nghi ngờ cầm lấy thiếp mời, mở ra xem nội dung bên trong, nhẹ nhàng đọc:

- Chân thành mời ngài tham gia Buổi đấu giá nửa tháng tới....

Khi lão đọc xong, mắt mở to, phần eo vốn đang dựa vào lưng ghế đột nhiên thẳng ra.

Quốc vương kinh ngạc:

- Ma cụ tấn công và phòng thủ cao cấp, đá Ma Pháp, ma dược...

- Cha có đi không?

Mai Đặc hỏi.

Hai mắt của quốc vương trở nên nóng rực, gật đầu:

- Đương nhiên nhiều đồ tốt như thế, phải lấy mới được.

Mai Đặc nhẹ gật đầu, thở dài:

- Không ngờ thành Huyền Vũ lại lấy đá Ma Pháp ra bán đấu giá.

Quốc vương đặt thiếp mời xuống, ngả người ra sau:

- Đúng vậy, đá Ma Pháp rất hiếm vậy nên thành Huyền Vũ mới dám mang đi đấu giá.

Là Quốc Vương của Vương quốc Hải Đinh, cũng chỉ mới có một viên đá Ma Pháp, điều này cho thấy nó hiếm đến mức nào.

Ánh mắt của Mai Đặc lóe lên tia sáng, thấp giọng nói:

- Viên đá Ma Pháp này, Hiệp hội pháp sư chắc chắn sẽ không bỏ qua.

- Tất nhiên rồi.

Đôi mắt của Quốc vương mập mờ.

Hiệp hội pháp sư vốn dùng đá Ma Pháp để giúp mọi người kiểm tra linh tính, sau đó nhân cơ hội này để tìm những hạt giống tốt, không ngừng củng cố bản thân nên đối với Hiệp hội Pháp sư có càng nhiều đá Ma Pháp thì càng tốt.

Mai Đặc nghiêm mặt nói:

- Thưa cha, con cũng nghe ngóng được một tin tức khác. Thiếp mời không chỉ được gửi đến Vương quốc Hải Đinh của chúng ta, mà còn đến một số vương quốc khác xung quanh.

- Là thật sao?

Vẻ mặt của Quốc Vương trở nên nghiêm túc.

- Vâng.

Vẻ mặt của Mai Đặc cũng trở nên nghiêm túc.

- Vậy thì cuộc đấu giá lần này sẽ rất khốc liệt.

Quốc Vương hừ lạnh một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn ghế.

Lão hiểu rõ mấy Quốc Vương các Vương Quốc xung quanh, bọn họ rất quan tâm đến các công cụ ma thuật cấp cao, có thể thấy trước được sự cạnh tranh sẽ khốc liệt biết bao nhiêu.

Mai Đặc trịnh trọng nói:

- Chúng ta chỉ có thể chuẩn bị thêm tiền vàng và tinh thạch ma thú rồi.

- Vậy tăng thuế lên đi.

Quốc Vương hời hợt nói.

- Cha, điều này sẽ làm mất lòng dân đấy.

Mai Đặc ngạc nhiên thốt lên.

- Sao có thể.

Quốc vương không quan tâm.

Mai Đặc nghiêm mặt nói:

- Cha, nếu như cha tăng tiền thuế, những thường dân kia nhất định sẽ không hài lòng, bọn họ sẽ gây chuyện đấy... Đây không phải ngoại lệ, trong sách đều có ghi lại cả.

Ánh mắt của Quốc vương khẽ lóe, suy nghĩ hồi lâu mới nâng mắt lên nói:

- Vậy thì nói sau đi.

- Cha, nhất định không được tăng thuế.

Mai Đặc cầu xin.

Quốc vương liếc nhìn Mai Đặc, bình tĩnh nói:

- Đợi khi con ngồi vào chỗ của cha thì con sẽ hiểu được kế hoạch của ta.

Mai Đặc cúi đầu, nghiêm túc nói:

- Cha cứ nói đùa, người vẫn còn có thể quản lý Vương quốc Hải Đinh hơn trăm năm nữa.

Quốc vương xua tay, thở dài:

- Không, ta cũng mệt rồi. Khi nào Khải Thấn Tư vững chắc hơn thì cũng là lúc tính đến chuyện truyền ngôi.

- Cha!

Mai Đặc ngẩng đầu lên.

- Ta không sao.

Quốc vương cười nhẹ.

Mai Đặc còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị tình báo cắt ngang.

Cộp cộcp cộp~~~

Kỵ sĩ thân vệ bước vào chính điện, kính cẩn nói:

- Bệ hạ, có Đại Pháp sư Nguyệt Thấm Di xin gặp ạ.

- Cho cô ta vào.

Quốc vương bình tĩnh nói.

- Vâng.

Kỵ sĩ thân vệ quay người đi.

Một lúc sau, Nguyệt Thấm Di bước vào chính điện, cúi đầu trước Quốc vương và Mai Đặc.

Quốc vương bình tĩnh hỏi:

- Nguyệt Thấm Di à, có chuyện gì vậy?

- Bệ hạ, thần muốn rời khỏi Vương Quốc Hải Đinh.

Nguyệt Thấm Di nghiêm túc nói.

- Tại sao?

Quốc vương hơi nhíu mày rồi từ từ ngồi dậy.

Nguyệt Thấm Di giải thích:

- Ta có rất nhiều việc phải làm nên không thể ở đây lâu hơn được nữa.

Sau khi đọc hết sách trong thư viện, cô không còn hứng thú ở trong cung nữa, trong lòng cô vẫn còn nhớ một người, không thể ở lâu hơn nữa.

Quốc Vương trầm giọng hỏi:

- Điều gì khiến ngươi cứ nhất quyết phải rời đi ngay bây giờ?

- Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư không thể nói với Bệ hạ.

Nguyệt Thấm Di lạnh lùng nói.

Cô nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Quốc vương, đó là để nhắc nhở cô rằng thời gian cô phục vụ cho hoàng gia vẫn chưa hết, việc rời đi bây giờ là vi phạm cam kết.

Quốc Vương gia bình tĩnh nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi không thể đi.

Nguyệt Thấm Di cau mày, lạnh giọng hỏi:

- Bệ hạ, làm thế nào mới có thể để ta rời đi?

Quốc vương dửng dưng nói:

- Cho ta một lý do hợp lý.

- Ta......

Nguyệt Thấm Di im lặng.

- Bệ hạ muốn một lý do, ngài có thể đến thành Huyền Vũ nói với Thành chủ đại nhân của chúng ta.

Giọng nói yêu kiều vang lên trong không khí.

Hù ~~~

Hổ Tây mặc khôi giáp U Linh, khoanh tay xuất hiện bên cạnh Nguyệt Thấm Di.

- Ngươi là ai?

Vẻ mặt của Mai Đặc trở nên nghiêm túc, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, người này làm sao lại xuất hiện ở đây?

Quốc Vương đứng lên, sắc mặt lão lạnh lùng hỏi:

- Ngươi vừa mới nói là thành chủ thành Huyền Vũ?

Hổ Tây lanh lảnh nói:

- Đúng vậy, Nguyệt Thấm Di là bạn của thành chủ chúng ta, bây giờ muốn mời cô ấy quay về.

Mấy ngày qua, cô ở trong cung, một là để mắt tới Vương thất, hai là sẵn sàng đưa Nguyệt Thấm Di đi bất cứ lúc nào. Nguyệt Thấm Di há hốc miệng, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hổ Tây nắm lấy tay Nguyệt Thấm Di nghịch ngợm nói:

- Tạm biệt, nếu có ý kiến ​​gì thì nhớ đến thành Huyền Vũ tìm thành chủ của chúng ta.

Giọng của cô ấy trầm xuống, không đợi đến khi Quốc vương và Mai Đặc kịp phản ứng, người đã biến mất trong chính điện.

- Chết tiệt......

Sắc mặt của Quốc Vương tối sầm lại, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Thành chủ thành Huyền Vũ là người mà lão không thể dây vào và cũng không dám dây vào.

……….

Bên ngoài Vương Cung, Hồ Tây kéo Nguyệt Thấm Di hiện thân ra.

Hồ Tây liếc nhìn trước sau, thở phào nói:

- Rất tốt, không có ai đuổi theo.

Đôi mắt xanh nước biển của Nguyệt Thấm Di lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào cô gái tóc màu quất hỏi:

- Thật sự là Mục Lương gọi ngươi đến sao?

Âm thanh mềm mại của Hổ Tây nói:

- Đúng vậy, nếu không thì ta đến làm gì?

- Sao hắn lại biết ta sẽ gặp phải phiền phức?

Nguyệt Thấm Di cảm thấy nghi ngờ.

Hổ Tây nghiêng đầu nói:

- Chuyện này sao, là Lạp Nhã bói ra, rồi thành chủ đại nhân bảo ta đến Vương Cung trước để bảo vệ ngươi.

- Lạp Nhã là ai?

Nguyệt Thấm Di theo bản năng hỏi.

Hổ Tây lắc đầu, thanh thúy nói:

- Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết cô ấy là Bói Toán Sư, đã từng là người của Hắc Phượng Hoàng.

- Là như thế sao...?!

Nguyệt Thấm Di như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

- Tiếp theo ngươi có tính toán gì, là theo ta quay về thành Huyền Vũ, hay là muốn đi chỗ nào?

Hổ Tây liền vội vàng hỏi.

Nguyệt Thấm Di suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói:

- Đến thành Huyền Vũ trước, sau đó đi nơi nào thì vẫn chưa có dự tính.

Cô muốn tiếp tục tìm kiến nguyên nhân khiến cho cố hương bị dị biến, cùng với sự bắt nguồn của Hư Quỷ và cách giải quyết.

- Được rồi, vậy thì vịn chắc vào.

Hổ Tây giơ tay bắt lấy tay của Nguyệt Thấm Di.

Bạn cần đăng nhập để bình luận