Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 795: Phế Vật! Thật Là Một Đám Phế Vật Mà!



Ngoại trừ Phố Buôn Bán, gác chuông ở quảng trường Nội thành cũng được trang bị một chiếc đồng hồ quả lắc cực lớn. Đây là vì chia nhỏ thời gian và làm cho quan niệm về thời gian của người dân trở nên rõ ràng hơn.

- Mười bốn giờ.

Cầm Vũ lẩm bẩm một câu.

Cô xoay người bước nhanh về phía Trân Bảo Lâu.

Bên trong Trân Bảo Lâu, Hồ Tiên đang dạy nhân viên bán hàng đóng gói trà tinh thần rồi cho vào hộp lưu ly có tạo hình đẹp mắt.

Hộp lưu ly được khắc hoa, nắp hộp được chạm khắc phù điêu chín con rồng lập thể, rất là tinh mỹ.

- Mười hộp, chắc có thể bán được một nửa.

Hồ Tiên chớp đôi mắt đỏ rực, hài lòng nhìn từng hộp trà tinh thần.

Cộp cộp.....

Tiếng bước chân truyền đến, Cầm Vũ đi vào Trân Bảo Lâu.

- Hồ Tiên, chuẩn bị xong chưa?

Cô hỏi với giọng điệu thanh lãnh.

Hồ Tiên quyến rũ đáp:

- Tốt rồi, chúng ta đi thôi.

Cầm Vũ nhận được mệnh lệnh của Mục Lương, đặc biệt hộ tống Hồ Tiên đến thành Ngự Thổ để chào hàng.

- Mục Lương cũng thật là, còn bảo ngươi đi theo ta.

Hồ Tiên khẽ cười.

Cầm Vũ nhẹ giọng giải thích:

- Thành chủ đại nhân lo lắng ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm.

Thành chủ thành Ngự Thổ là cao thủ cấp 8, Hồ Tiên chỉ mới cấp 7, Mục Lương vẫn sẽ lo lắng.

Gương mặt xinh đẹp của cô gái đuôi hồ ly ửng đỏ, bảy chiếc đuôi xù lông lắc lư, tỏ vẻ tâm trạng của chủ nhân chúng nó rất vui vẻ.

- Đi thôi.

Hồ Tiên vung tay ngọc lên, mang hai tên nhân viên bán hàng ôm hòm gỗ chứa trà tinh thần rời đi Trân Bảo Lâu.

Bốn người rời khỏi thành Huyền Vũ, bước xuống Thiên Môn Lâu đi về phía thành Ngự Thổ.

Sau nửa giờ đi bộ, bốn người Hồ Tiên, Cầm Vũ đã đến gần thành Ngự Thổ, chuyện này khiến thủ vệ cửa thành cảm thấy khẩn trương.

Bọn họ đã từng gặp Cầm Vũ khi Man Thú Hoang Cổ áp thành vài ngày trước, nhìn thấy nàng dẫn đầu mang theo nhóm người Hồ Tiên thì bọn họ mới hồi phục tinh thần lại.

- Chúng ta có nên trở về bẩm báo gia chủ không?

Một tên thủ vệ khàn giọng nói.

- Đương nhiên rồi, còn không chạy nhanh đi!?

Một tên thủ vệ khác toát mồ hôi lạnh thúc giục.

Thủ vệ nghe vậy vội vã xoay người chạy đi tìm thành chủ.

- Tòa thành Ngự Thổ này thật tồi tàn, nhưng nếu so với thành Vạn Yêu thì tốt hơn nhiều.

Hồ Tiên đánh giá phòng ốc hai bên đường, vừa đi vừa phê bình.

- Ừ.

Cầm Vũ gật đầu nhận đồng.

Hồ Tiên lấy đuôi hồ ly che mặt, giảm bớt số lần bị nhìn chằm chằm.

Sau hơn nửa giờ, bốn người đứng trước cổng chính thành Ngự Thổ, những tên thủ vệ canh gác lập tức cảnh giác cao độ.

- Dừng lại, các ngươi tới đây có chuyện gì?

Thủ vệ nghiêm túc hỏi.

Hồ Tiên nhấc mi mắt lên, lạnh lùng nói:

- Đi bẩm báo thành chủ của các ngươi, nói là thành Huyền Vũ muốn tìm hắn để làm một vụ giao dịch.

- Gia chủ của chúng ta không có ở đây.

Thủ vệ đáp, ánh mắt né tránh.

- Không có ở đây?

Hồ Tiên nhướng mày, nhìn thần sắc không được tự nhiên của tên thủ vệ kia, trong lòng hiện lên sự nghi ngờ.

Tên thành chủ thành Ngự Thổ này thật sự không có ở đây hay cố ý trốn tránh?

- Đúng vậy.

Thủ vệ vội vàng gật đầu.

Đôi mắt đỏ rực của Hồ Tiên đảo một vòng, nhẹ nhàng nói:

- Vậy để ta đi vào chờ, ta không nóng vội.

- Chuyện này.......

Sắc mặt của tên thủ vệ cứng đờ.

Gia chủ đang ở trong Phủ Thành Chủ, nói không có ở đây chỉ là cái cớ không thấy người ngoài mà thôi.

- Thành chủ của các ngươi ở trên đó đúng không?

Cầm Vũ hỏi, đôi mắt hơi híp lại.

- Cái này…. Ta không biết ngài ấy có ở đó hay không.

Thủ vệ chột dạ nói, ánh mắt hắn né tránh.

- Không phải ngươi vừa nói lão không có ở đây sao?

Hồ Tiên lạnh lùng cười một tiếng.

- Đi nói cho thành chủ của các ngươi, ta chỉ tới để giao dịch, không phải tới trả thù.

Hồ Tiên khoanh hai tay trước người, nhàn nhạt nói.

- Được.

Thủ vệ không chịu nổi khí tràng mạnh mẽ của Hồ Tiên và Cầm Vũ, quay người chạy như bay lên đỉnh núi.

Đỉnh núi, Phủ Thành Chủ, Vũ Thạch trầm mặt ngồi ở chủ vị, tay đè huyệt Thái Dương buông lỏng tâm thần.

Cộp cộp cộp....

Tiếng bước chân vội vã truyền đến, thủ vệ chạy vào Phủ Thành Chủ.

Vũ Thạch giương mắt nhìn thủ vệ chạy tới với vẻ mặt hoảng sợ, đôi mắt u ám lóe lên tia lạnh lẽo.

- Chuyện gì?

Lão lạnh giọng hỏi.

- Gia chủ, bọn họ không đi, nói rằng chỉ tới để làm giao dịch.

Thủ vệ nhắm mắt nói.

Vũ Thạch đứng bật dậy, tức giận hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không nói cho bọn họ là ta không có ở đây sao?

- Ta nói rồi, nhưng cô ấy nói có thể chờ, cho nên ta.....

Thủ vệ nói với vẻ mặt như đưa đám.

- Phế vật! Thật là một đám phế vật mà!

Vũ Thạch tức giận mắng to.

Sắc mặt lão âm tình bất định, thật sự là bị dọa sợ, lão hoàn toàn không muốn nhìn thấy người của thành Huyền Vũ, nhưng nghĩ đến Mục Lương, đầu lão càng đau hơn.

Vũ Thạch vung tay lên, nhận mệnh nói:

- Để bọn họ tiến vào đi, nói ta vừa trở về.

- Vâng.

Thủ vệ lặng lẽ thở phào, đứng dậy rời đi Phủ Thành Chủ.

Hơn mười phút sau, tiếng bước chân truyền đến.

Vũ Thạch ngước mắt nhìn thấy cô gái đuôi hồ ly và cô gái mặc khôi giáp màu tím.

Đôi mắt của lão híp lại, thực lực của Cầm Vũ tương đương với lão.

- Thành chủ các hạ, lại gặp mặt rồi.

Hồ Tiên cong môi cười, lên tiếng chào hỏi.

- Các ngươi muốn giao dịch cái gì?

Vũ Thạch đi thẳng vào chủ đề, lão không muốn nói nhảm với đám người thành Huyền Vũ, chỉ muốn mau chóng đuổi bọn họ ra ngoài.

Hồ Tiên nhướng mày, rõ ràng cảm nhận được thành chủ thành Ngự Thổ rất kháng cự.

- Ta mang theo chút đồ tốt tới đây, tin rằng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú với nó.

Hồ Tiên phất tay.

Nhân viên bán hàng bước lên trước, mở hộp gỗ, lấy ra một chiếc hộp lưu ly tinh xảo, bên trong là trà tinh thần.

- Đây là cái gì?

Vũ Thạch hỏi một câu qua loa lấy lệ.

Hồ Tiên mở hộp lưu ly, lộ ra trà tinh thần, bình tĩnh nói:

- Trà tinh thần cấp 10, tinh phẩm trong trà tinh thần.

- Trà tinh thần?

Vũ Thạch cau mày.

Lão lắc đầu không chút do dự, khoát tay nói:

- Ta không có hứng thú, các ngươi về đi.

- Đừng nóng vội, ngươi có thể nếm thử trước rồi lại nói thích hay không.

Hồ Tiên hơi nâng cằm, giọng điệu khiến người ta không thể chối từ.

Vũ Thạch co giật khóe mắt, ngón tay dùng sức, tay vịn bị bóp ra mấy dấu ngón tay.

- Các hạ, cho ta ly nước nóng, ta sẽ khiến ngươi hài lòng.

Hồ Tiên nói với giọng điệu chắc chắn.

- Đi lấy nước nóng tới đây.

Vũ Thạch nhận mệnh nhìn về phía hầu gái trốn ở phía sau cửa.

- Vâng.

Hầu gái cúi người, rời đi Phủ Thành Chủ.

Vũ Thạch nhíu mày hỏi:

- Thành chủ của các ngươi có nói khi nào các ngươi rời đi không?

- Chúng ta không vội.

Hồ Tiên nhẹ nhàng trả lời một câu.

Trong lòng Vũ Thạch muốn hộc máu, lại là câu nói này.

………

Thị nữ rời đi đã trở lại, trong tay cô ta bưng một chén làm bằng xương cốt còn bốc khói.

Thị nữ cung kính nói:

- Gia chủ, nước ấm đến đây.

Vũ Thạch hạ cằm xuống.

Đầu của thị nữ đã thấp, cô ta lại càng cúi thấp hơn, đặt nước ấm đặt tới trước mặt Hồ Tiên.

Hồ Tiên cầm lên một nắm tinh thần lá trà, nhẹ nhàng bỏ vào chén làm bằng xương cốt, lay động đều đều làm cho lá trà chìm hẳn xuống nước. Không qua bao lâu, hương thơm của trà đã toả đi khắp nơi, làm cho mọi người ở đây ngửi thấy đều cảm nhận được tinh thần của mình chấn động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận