Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1716: Thành Lê Y.



Rắc...rắc... ~~~

Lạp Nhã đưa tay về bên trái phía trước Rùa Đen, nhắc nhở:

- Bên kia có thuyền.

Đại An Ti nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên ngoài ngàn thước trên mặt biển có mấy chiếc thuyền lớn.

Cô giơ lên ống nhòm nhìn kỹ lại, trên thuyền có không ít người, theo phân tích các hoa văn trên thân và cánh buồm thì đó là một đoàn thuyền buôn.

Lúc này, đội thuyền đang lắc lư trong sóng, Rùa Đen rất lớn di chuyển sẽ gây ra nhiều đợt sóng, đội thuyền áp sát quá gần sẽ không an toàn.

Người trên thuyền đã sớm sợ ngây người, thân thể run lên không ngừng, rất sợ Tiểu Huyền Vũ phát hiện bọn họ.

- Còn không mau đi.

Đại An Ti nói thầm một câu.

Cô không cách nào giao tiếp với nó, chỉ có thể cầu nguyện những thuyền kia có thể tự cách xa, nếu bị sóng biển lật úp cũng chỉ có thể coi như bọn họ không may.

Rào rào đúng lúc này, mặt nước trước Thiên Môn Lâu cuồn cuộn nổi lên, Rồng Biển đã lâu chưa xuất hiện ló đầu. Nó bơi về đoàn tàu buôn cách đó không xa, suýt khiến những người trên tàu ngất xỉu.

- Đây, đây là ma thú biển cấp 8!

- Trông giống cấp 9 hơn.

- Cứu mạng, ta chưa muốn chết.

Trên thuyền hỗn loạn tưng bừng, thuyền viên cùng thương nhân đều chạy trốn tứ phía, tiếng kêu hoảng sợ bên tai không dứt.

Động tác đi tới của Rồng Biển dừng lại, nó khống chế nước biển chung quanh, khiến mặt nước lặng sóng, đồng thời tạo ra hải lưu, cho phép thương thuyền nhanh chóng rời khỏi phạm vi liên lụy sóng biển.

- Này, nó không tới đây để tấn công chúng ta.

Trên thuyền rất nhanh có người phát hiện chỗ không đúng. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Rồng Biển bơi vòng trở về.

- Thật không phải là tới công kích chúng ta, thật kỳ quái, chuyện gì đang xảy ra?

Thuyền trưởng mờ mịt không hiểu nói. Không ai trả lời câu hỏi của hắn ta, và tất cả mọi người đều bối rối.

- Thuyền trưởng, chúng ta còn đi thành Lê Y nữa không?

Có người mở miệng hỏi.

Đội tàu của bọn hắn muốn đến thành Lê Y làm ăn.

- Nơi mà ma thú biển kia đi tới, dường như chính là thành Thiên Bình.

- Thành Lê Y xong rồi, ai có thể ngăn được ma thú biển lớn như vậy, chúng ta chớ đi.

Đám người trên thuyền sợ hãi nói.

Thuyền trưởng suy nghĩ một chút, quyết định nói:

- Chúng ta xa xa theo, sẽ theo dõi từ xa, nếu tình hình không ổn sẽ rút lui.

Trên Sơn Hải Quan, Đại An Ti tặc lưỡi nói:

- Không nghĩ tới Rồng Biển sẽ cứu viện người ngoài.

Vệ Cảnh nhẹ giọng nói:

- Chẳng lẽ không phải là bởi vì bọn họ là thương đội, tương lai có thể có giao dịch với chúng ta sao?

- Là như vậy ư?

Đại An Ti chớp chớp mắt.

Lạp Nhã suy đoán nói:

- Chắc là vậy, đây có lẽ là mệnh lệnh của thành chủ đại nhân.

Đại An Ti khoát tay áo, hô lớn:

- Bất kể chuyện gì xảy ra cũng phải lên tinh thần, sắp đến thành Lê Y rồi.

- Vâng!

Nhóm quân phòng thành đồng thanh kêu lên.

- Các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Đại An Ti quay đầu lại nói.

- Vâng.

Lạp Nhã gật đầu một cái, rời đi cùng Tạp Giai vừa trở lại.

…………….

Trên Sơn Hải Quan, Đại An Ti tỉnh táo nhìn kỹ phía trước.

Tốc độ Rùa Đen đã chậm lại, và nước biển xung quanh cũng dịu đi rất nhiều.

- Đã thấy đất liền

Đôi mắt đẹp của Đại An Ti nheo lại.

Cuối tầm mắt, trên mặt biển có rất nhiều điểm nhỏ, là quần đảo dày đặc, có tới ba mươi tám hòn đảo lớn nhỏ cộng lại.

Xung quanh đảo có rất nhiều tàu lớn nhỏ cập bến.

Phía sau hải đảo, là đường ven biển uốn lượn liên tục, thành Lê Y nằm sau đường bờ biển.

Đại An Ti hơi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Có nhiều đảo như vậy, thánh thú không dễ cập bến.

- Vậy thì đừng cập bờ.

Một giọng nói lãnh đạm vang lên sau lưng Đại An Ti.

Cô quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, vừa vặn thấy Mục Lương cùng hai người Ly Nguyệt, Mễ Á, đột ngột từ chuii ra từ cái bóng đen của cô.

- A...

Đại An Ti kêu lên, lần đầu tiên nhìn thấy năng lực mới của Mục Lương.

Anh nhẹ nhàng nói:

- Đừng sợ, là ta.

- Đột nhiên xuất hiện dọa ta một hồi.

Đại An Ti rợn tròn mắt, nhưng may mắn thay, cũng may nàng có sự tự chủ mạnh mẽ, biết người trước mắt là ông chủ của mình, không thể vô lễ.

Mục Lương cười khẽ vài tiếng, sau khi biết chuyện sắp đến thành Lê Y từ tiểu hầu gái, liền thi triển ám ảnh mang theo Ly Nguyệt với Mễ Á đến đây, tiết kiệm thì giờ lại dùng ít sức.

Lúc này, tốc độ Rùa Đen ại chậm lại, đã tới rất gần quần đảo.

Bốn chân của Rùa Đen cũng đã va chạm vào đáy biển, cũng đã chạm tới đáy biển, nếu tiếp tục hướng về phía trước tiếp đất, thì quần đảo sẽ trực tiếp bị giẫm nát, mặt đất lắc lư.

Mục Lương nhẹ giọng mở miệng:

- Tiểu Huyền Vũ, điều chỉnh phương hướng và dừng lại đi.

- Hống hống hống!

Rùa Đen to lớn gầm nhẹ một tiếng, bắt đầu xoay người để phần thân của Sơn Hải Quan quay mặt về phía quần đảo cùng đường ven biển.

Cơ thể Rùa Đen chuyển động làm biến nước biển xung quanh dữ dội, tạo thành những con sóng lớn nhỏ khác nhau, lan ra nhanh chóng như gợn sóng, vỗ vào các hòn đảo xung quanh.

Mục Lương hơi nhăn mày, đưa tay về phía trước, thi triển năng lực điều khiển nguyên tố nước.

Rắc...rắc...

Động lực của sóng dữ dội đến đột ngột kết thúc, sóng cao tan đi, biển lặng trở lại.

Thành Huyền Vũ muốn làm ăn ở thành Lê Y, phải tránh xảy ra xung đột, chí ít không thể để cho sóng biển phá hủy đội thuyền chung quanh quần đảo.

Trước Huyền Không Các, Tạp Giai và Lạp Nhã há hốc miệng nhìn những con sóng cao hơn mười mét xuất hiện rồi biến mất, giống như vươn tay phất qua mặt gương đã được tráng.

- Là Mục Lương làm.

Tạp Giai quay đầu nhìn về phía trên Sơn Hải Quan, thấy được đám người Mục Lương.

Yết hầu Lạp Nhã giật giật, thanh âm khàn khàn nói:

- Rốt cuộc ngài ấy mạnh đến mức nào?

Tạp Giai nhỏ giọng nói:

- Chỉ hy vọng ngài ấy có thể mạnh hơn Hắc Phượng Hoàng.

- Hy vọng như thế...

Lạp Nhã chậm rãi gật đầu.

Rùa Đen lại dừng lại, Sơn Hải Quan đối diện quần đảo cùng đường ven biển.

Khoảng cách của nó với đường bờ biển trên đất liền vẫn còn cách mặt nước khoảng chục km. Ly Nguyệt nghiêng đầu hỏi:

- Mục Lương, có nên xây cây cầu mây không?

Mục Lương lắc đầu nói:

- Không được, khoảng cách quá xa, có quá nhiều đảo, nếu muốn giao dịch thì ngồi thuyền tới.

Cái gọi là đứng nơi cao thì nhìn được xa, anh đứng ở trên Sơn Hải Quan, thị lực siêu cường để anh có thể nhìn thấy thành Lê Y, chỉ là bầu trời thành Lê Y xám xịt, giống như một lớp sương mù.

Thời tiết có sương mù, hay là khói?

- Xem ra không khí thành Lê Y không tốt lắm.

Mục Lương lạnh nhạt nói.

Mễ Á nhẹ giọng nói:

- Rõ ràng ngày hôm nay mặt trời hôm nay rất nắng, bầu trời trong xanh, nhưng xung quanh thành Lê Y lại xám xịt, đến mức không thể nhìn thấy tường thành.

Cô ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đang treo trên cao, ánh nắng rơi ở trên người mình, cả người ấm áp.

Ly Nguyệt cau mày nói:

- Trong thông tin ta tìm kiếm trước đây, không có giới thiệu về môi trường của thành Lê Y.

- Đi qua xem sẽ biết.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Bây giờ?

Ly Nguyệt hơi chớp chớp mắt.

- Ừm, bây giờ.

Mục Lương nói, nắm lấy tay Ly Nguyệt cùng Mễ Á, thân thể tại chỗ biến mất.

Đại An Ti há miệng, lời nói muốn đi cùng còn chưa nói, ba người đã biến mất không thấy.

- Ta cũng muốn đi mà.

Cô buồn bực nói xong lời trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận