Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2780: Giống Như Đưa Tiễn Ôn Thần. Bữa Ăn Phong Phú.

Diêu Nhi thanh thúy nói:

- Nếu không phối hợp, vậy thì đánh tới khi hắn phối hợp mới thôi, giống như Phất Lan Cơ.

Phất Lan Cơ là quốc vương của vương quốc Tạp Lặc Phu, đều là cường giả cấp Vương.

Sau khi đám người Mục Lương rời khỏi vương quốc Lan Lư Ba thì đích đến tiếp theo chính là vương quốc Tạp Lặc Phu.

Khi mấy người nhìn thấy Phất Lan Cơ thì hắn ta đang trái ôm phải ấp vũ nữ, dáng vẻ sung sướng vô cùng, không hề có một chút cảm giác nguy cơ, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau với Mục Lương thì vẻ mặt hắn ta mới thay đổi.

Mục Lương vẫn luôn thích "lấy lý phục người", dựa vào thực lực nghiền ép của mình làm cho Phất Lan Cơ thành thật phối hợp, bằng lòng triệu tập sáu ngàn cường giả, năm ngày sau đưa đến đại lục cũ.

Trong vòng mười ngày, nếu như Phất Lan Cơ không thể đưa đủ năm ngàn vị cường giả thực lực không thể thấp hơn cấp 2 đến đại lục cũ thì Mục Lương đành phải tới cửa ‘thăm hỏi’ lần nữa.

Mà nếu Mục Lương tới đây lần thứ hai, như vậy vương quốc Tạp Lặc Phu sẽ phải thay đổi quốc vương.

Lấy thực lực bây giờ của anh, muốn lật đổ một vương quốc rất đơn giản, chỉ cần giết tất cả Vương Thất quý tộc, giúp đỡ một vị quốc vương con rối thượng vị, rất nhẹ nhàng là có thể khống chế một vương quốc.

Nhưng Mục Lương không cần phải làm như vậy, bởi vì rất dễ khiến dân chúng tức giận, cũng sẽ làm cho các quốc vương còn lại kiêng kỵ, từ đó gây nên phiền toái không cần thiết.

Hồ Tiên hồi tưởng lại biểu hiện trên mặt của Phất Lan Cơ lúc nhìn theo Mục Lương rời khỏi, khóe môi cô không nhịn được cong lên, ánh mắt kia giống như đưa tiễn ôn thần.

Sau khi đám người Mục Lương rời khỏi vương quốc Tạp Lặc Phu thì điểm đến tiếp theo chính là vương quốc Lý Cách Tư.

- Có thể sử dụng lời nói để thuyết phục là tốt rồi, vũ lực chung quy không phải sự lựa chọn tối ưu.

Mục Lương ôn hòa nói.

- Nhưng ngươi thích dùng võ lực nhất.

Hồ Tiên quyến rũ nói.

Mục Lương cạn lời vài giây, hỏi với giọng điệu không xác định:

- Có sao?

- Có.

Ba cô gái đồng thanh đáp.

- ...

Mục Lương cười khổ một tiếng, ba cô gái hiếm thấy thống nhất ý kiến, xem ra là thật rồi, anh nhìn về phía Hồ Tiên, ôn hòa nói:

- Lần này ngươi đi đàm phán.

Hồ Tiên gật đầu nói:

- Ta thử xem, nếu như đàm phán không tốt thì vẫn là giải quyết bằng vũ lực đi, như vậy đỡ lãng phí thời gian.

Dựa theo tốc độ hiện tại, một ngày chỉ có thể gặp được hai đến ba vị quốc vương, phần lớn thời gian đều dùng cho di chuyển, cho nên có thể tiết kiệm thời gian thì vẫn tốt hơn.

- Ừm, cứ như vậy đi.

Mục Lương đồng ý.

- Rột rột ~~~

Không biết bụng của người nào kêu một tiếng, tiếng gió thổi cũng không che giấu được.

Ly Nguyệt nhìn về phía tiểu hầu gái trong ngực, dịu dàng hỏi:

- Diêu Nhi đói bụng rồi à?

- Không, không có.

Khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Nhi ửng đỏ.

Hồ Tiên buồn cười hỏi:

- Nếu ngươi nói dối thì bản thân có thể nghe được sao?

- Không thể.

Diêu Nhi thành thật đáp.

Mục Lương nhìn về phía mặt đất, ôn hòa nói:

- Xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó rồi lại lên đường.

- Ừm, ta cũng đói bụng rồi.

Hồ Tiên quyến rũ mở miệng, chặn lại lời sắp nói của Diêu Nhi.

Tiểu hầu gái không muốn lãng phí thời gian của mọi người, nhưng cô gái đuôi Hồ Ly đã nói như vậy rồi, cô chỉ có thể im lặng, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

- Vù vù vù ~~~

Mục Lương mang theo ba cô gái rơi vào bên trong một ngọn núi nhỏ, sau khi hai chân chạm đất thì lưu ly từ dưới chân lập tức bao trùm ra phía ngoài, hình thành một khu vực bằng phẳng.

Sau khi hạ xuống, Diêu Nhi thuần thục lấy ra nồi lẩu tự sôi và nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Mục Lương vung tay lên, bàn dài và ghế dựa bằng lưu ly hiện ra trước mặt mọi người.

- Pha bình trà đi.

Hồ Tiên thuận miệng nói.

- Được rồi.

Diêu Nhi đáp một tiếng.

Ngoại trừ việc có thể nhận ra lời nói dối của người khác thì cô đi theo để có thể chăm sóc ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày của mấy người Mục Lương.

Chẳng mấy chốc thì ba ly trà nóng đã được đặt trên bàn, bày ở trước mặt mấy người Hồ Tiên.

Mục Lương nhấp miếng trà nóng, nhìn hoàn cảnh xung quanh, lục thực xanh um tươi tốt, còn có thể ngửi được mùi hoa nhàn nhạt bay ra từ giữa núi rừng.

Ly Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Không biết nơi này có ma thú hay không?

Khóe môi của Mục Lương cong lên, nói:

- Không biết, nếu có thì tốt nhất là đừng nên xuất hiện, bằng không nó sẽ trở thành món ăn thêm của chúng ta.

- Ha ha ha ~~~

Hồ Tiên cười quyến rũ, hỏi:

- Không gian của ngươi chất nhiều thức ăn như vậy mà vẫn còn nhớ thương ma thú nơi này sao?

- Đương nhiên là thức ăn mới vẫn tốt nhất.

Mục Lương cười một tiếng.

- Ta cảm thấy vẫn là thôi đi, xử lý thi thể của ma thú rất mất thời gian.

Hồ Tiên tạt một chậu nước lạnh.

- Cũng đúng.

Mục Lương nhún vai, cô gái đuôi Hồ Ly nói không sai, trong thời kỳ đặc biệt như vậy thì việc hưởng thụ chỉ có thể dời lại sau này.

Ly Nguyệt ngồi yên lặng nhìn Hồ Tiên và Mục Lương đấu võ mồm, đôi mắt trắng bạc có chút hiền hòa.

- Ục ục ục ~~~

Không bao lâu, nước canh sôi trào trong nồi lẩu tự sôi, mùi thơm nức mũi lan tỏa làm cho mấy người không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Diêu Nhi lấy ra một nồi lẩu tự sôi khác, bắt đầu bỏ đồ ăn chuẩn bị tốt vào trong rồi xào lên.

Mục Lương nhắc nhở:

- Diêu Nhi, không cần làm thịnh soạn như vậy.

- Không có nha, chỉ có bốn món ăn một món canh mà thôi.

Diêu Nhi ngoan ngoãn đáp.

Trước khi rời khỏi cung điện, Mễ Nặc và đám người Tiểu Mật đã dặn dò cô là không thể để cho bệ hạ ăn quá kém, mỗi bữa ăn ít nhất cũng phải có bốn món mặn một món canh.

- Bốn món mặn một món canh…

Khóe mắt của Mục Lương giật một cái, ở nơi hoang dã như vậy đã là rất phong phú rồi.

- Bệ hạ, vì để tiết kiệm thời gian, ta chỉ có thể làm bốn món mặn một món canh thôi.

Diêu Nhi nghiêm mặt nói.

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói:

- Thật ra xào thêm hai món nữa cũng không tốn bao lâu nữa.

- Vậy đã đủ rồi.

Mục Lương vội vã ngăn lại.

- Vâng.

Diêu Nhi ngọt ngào cười, tiếp tục trộn xào nguyên liệu nấu ăn trong nồi.

Ly Nguyệt nhìn thịt và nấm trong nồi, cái này không quá khác so với lúc ăn ở cung điện.

Hơn mười phút sau, bốn món mặn một món canh được bưng lên bàn, nước canh màu trắng sữa khiến người ta không khỏi chảy nước miếng.

Diêu Nhi ngoan ngoãn nói:

- Bệ hạ, có thể dùng bữa rồi.

- Ừm, ngồi đi, mọi người ăn chung.

Mục Lương gật đầu một cái.

- Không được đâu.

Diêu Nhi vội vàng lắc đầu, cô là hầu gái, sao có thể ngồi cùng bàn với bệ hạ được chứ.

Mục Lương buồn cười liếc nhìn tiểu hầu gái:

- Nơi đây không phải là cung điện, ngồi đi.

Hồ Tiên gắt giọng:

- Mau ngồi đi, Mục Lương nói mà ngươi cũng không nghe sao?

Khóe miệng của Diêu Nhi giật giật, Mục Lương là quốc vương, lời nói của anh là mệnh lệnh.

Cô là hầu gái, mệnh lệnh của bệ hạ đương nhiên là phải nghe theo.

Diêu Nhi do dự một chút, kiên trì ngồi ở bên cạnh Ly Nguyệt, tay nhỏ đặt ở trên đùi.

Sau khi Mục Lương di chuyển đũa thì cô mới cầm muỗng lên ăn canh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận