Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3589: Vụ Án Mất Tích Tại Căn Cứ Trồng Trọt (2)

Toàn bộ căn cứ trồng trọt giống như một thị trấn nhỏ, ngoại trừ nhân khẩu ít một chút ra thì không có khuyết điểm lớn nào khác.

Ở đây cũng có trường học, mặc dù chỉ là một toà nhà lầu nhỏ sáu tầng, nhưng cũng đủ cho trẻ em trong căn cứ đến trường.

Mỗi lần phi thuyền vận chuyển lui tới đại lục cũ và vương quốc Huyền Vũ thì đều sẽ vận chuyển tới rất nhiều hàng hoá, tràn đầy Siêu Thị Huyền Vũ, thoả mãn nhu cầu mua sắm hằng ngày của người ở chỗ này.

Đối mặt với đám người Nguyệt Phi Nhan, dân chúng chỉ nhìn nhiều hơn mấy lần, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.

- Cộp cộp cộp -

Người quản lý của căn cứ trồng trọt số 4 xuất hiện, hắn đến đây nghênh đón đám người Nguyệt Phi Nhan.

- Đại nhân, cuối cùng mọi người cũng tới rồi.

Người quản lý kích động nói.

- Có lưu lại tung tích gì không?

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy thì chân mày nhíu sâu hơn, trầm giọng nói:

- Ngày hôm nay lại mất tích thêm sáu công nhân nữa, nếu không giải quyết chuyện này thì sợ là công nhân đều muốn đi trở về.

Người quản lý mặt nói với vẻ mặt xanh mét.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân không nghỉ ngơi một chút à?

Người quản lý của căn cứ số 4 là một vị đại thúc vạm vỡ thoạt nhìn rất tinh thần, hắn mặc áo khoác da thú, bên trong là bộ sơ mi tay dài.

- Nói rõ ràng tình huống cụ thể cho ta.

Người quản lý trầm giọng hội báo:

Nguyệt phi Nhan giữ khoảng cách với đại thúc, nhíu mày hỏi:

- Không có...

- Không cần, thời gian cấp bách, ngươi nói mau.

Nguyệt Phi Nhan cau mày hỏi:

Người quản lý nghe lời mà kể lại:

Người quản lý cung kính hỏi:

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:

Hắn đề nghị:

- Vâng.

Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhất định phải xử lý nghiêm túc mới được.

- Vậy thì nhanh chóng đi an bài đi.

- Có khi nào là những người này tự rời đi hay không?

- Ta cũng không thể nói rõ ràng tình huống cụ thể, ta sẽ bảo các công nhân cùng nhau ra ngoài lao động hôm nay nói với đại nhân.

- Không thể nào, nếu như tự rời đi, bên ngoài đều là một mảnh hoang vu, bọn họ dựa vào cái gì mà sống sót?

Người quản lý lắc đầu trả lời:

Thái Khả Khả suy đoán.

Nguyệt Phi Nhan trầm giọng thúc giục.

Hạ Khoa Phu cau mày nói:

- Trong phạm vi bao phủ của Thánh Thụ thế mà những người này còn có thể lặng yên không tiếng động mất tích, việc này không đơn giản.

Thái Khả Khả và Hạ Lạc gật đầu đồng ý, nguyên nhân khó giải quyết chuyện này chính là ở đây.

Người quản lý cung kính đáp một tiếng, gọi trợ thủ đi tìm người.

Nguyệt Phi Nhan không sao cả mà phất tay.

- Ừm, dẫn đường đi.

- Bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi, mời mấy vị đại nhân đi theo ta đến chỗ nghỉ ngơi, dù sao cần nói gì thì cũng không thể ở nói chỗ này.

Thái Khả Khả bĩu môi nói:

- Vậy thì kỳ quái rồi, có Thánh Thụ ở đây, còn có thứ gì có thể lặng yên không một tiếng động bắt đi nhiều người như vậy chứ?

- Cái này thì phải dựa vào chúng ta điều tra mới biết được.

Vẻ mặt của Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc.

Cô nhìn về phía người quản lý, hỏi:

- Những căn cứ trồng trọt còn lại có phát sinh loại tình huống này không?

- Ta đã hỏi qua rồi, không có.

Người quản lý lắc đầu đáp.

Trong căn cứ trồng trọt số 4, khi đám người Nguyệt Phi Nhan sắp không nhịn được thì trợ thủ mới mang theo công nhân tới nơi.

Bà lão vội vàng giải thích.

- Đại nhân, ta chỉ là khẩn trương thôi.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi như vậy, không giống như là gì cũng không biết.

Đôi mắt đẹp của Thái Khả Khả híp lại, lừa gạt:

Một bà lão trong đó chần chừ mở miệng.

- Đại nhân, tình huống cụ thể chúng ta cũng không biết.

- Đã tới đông đủ chưa?

Nguyệt Phi Nhan lạnh nhạt hỏi.

Trợ thủ nhìn về phía đám người Nguyệt Phi Nhan, cung kính đáp:

- Đại nhân, những người làm việc với công nhân mất tích đều ở đây.

Nguyệt Phi Nhan nhìn quét một vòng với ánh mắt sắc bén, sau đó ngồi xuống rồi nghiêm túc nói:

- Được rồi, mọi người nói tình huống lúc đó đi, sáu người kia mất tích như thế nào, lúc ấy có chuyện khác thường nào hay không, hoặc là các người có suy đoán gì khác.

Hai mươi lăm người cúi đầu thấp hơn, không có ai mở miệng trước.

- Sao vậy, nghe không hiểu đội trưởng chúng ta nói à?

Lông mày của Thái Khả Khả dựng đứng.

Người quản lý nghe vậy thì nhìn về phía hai mươi lăm người trước đó, vẻ mặt của bọn họ đều rất khẩn trương, vẻ mặt có chút khó coi.

- Đại nhân, bọn họ không ở cùng một chỗ, lần lượt tới cửa tìm từng người tương đối mất thời gian.

Trợ thủ vội vàng giải thích:

Người quản lý bất mãn hỏi.

- Sao lại tới trễ như vậy?

Trợ thủ mang đến hai mươi lăm người, trong đó lão hán và lão bà có tám người.

Thái Khả Khả bĩu môi, khoanh hai tay trước người không nói lời nào.

Một đại thúc mặc áo vải nói:

- Đại nhân, chúng ta thật sự không biết gì cả, xế chiều hôm nay tất cả mọi người đều đang gieo trồng cải trắng, sau khi tập hợp xong mới phát hiện thiếu sáu người.

- Đúng vậy, hôm nay rất bận, tất cả mọi người đều tập trung trồng hạt cải trắng, không để ý đến tình huống xung quanh.

Một nam nhân khác gật đầu nói theo.

Những người còn lại đều gật đầu, nhận đồng với lời nói của mấy người trước.

Hạ Khoa Phu chậm rãi nói:

- Ai nói ra tình báo hữu dụng, chờ giải quyết xong chuyện này sẽ thưởng mươi ngàn đồng Huyền Vũ.

Hai mươi lăm người nghe vậy thì trong lòng chấn động, tiền lương của bọn họ mỗi tháng là 1300 đồng Huyền Vũ, mười ngàn đồng Huyền Vũ này đối với bọn họ thật sự là dụ hoặc cực lớn.

- Đại nhân, chúng ta rất muốn khoản tiền thưởng này, nhưng thật sự không biết những người kia biến mất như thế nào.

Nam nhân cười một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

- Đúng vậy, đây chính là mười ngàn đồng Huyền Vũ đấy.

- Nếu như ta biết thì tốt rồi, nhất định sẽ nói. ...

Hai mươi mấy người liên tục thở dài, trên mặt đều là vẻ tiếc nuối.

Hạ Khoa Phu cau mày, quay đầu liếc nhìn cô gái tóc đỏ, cảm thấy những người trước mặt này không nói dối.

Hạ Lạc nhắc nhở:

- Vậy thì các ngươi có phát hiện tình huống dị thường gì hay không, những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây cũng được.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, cau mày suy tư.

Một cô gái mặc quần ngắn đột nhiên lên tiếng:

- À này, ba ngày trước khi ta đang hái cà chua, hình như có nhìn thấy một bóng đen ở rất xa, nhưng mà nó lóe lên rồi biến mất, ta chỉ cho là hoa mắt.

- Bóng đen đó trông như thế nào?

Nguyệt Phi Nhan vội vàng hỏi.

Nữ nhân lắc đầu, ngượng ngùng nói:

- Ta chỉ liếc mắt nhìn thấy một chút, chưa kịp thấy rõ là nó đã không thấy tăm hơi, cũng có thể là ta bị hoa mắt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận