Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 412: Người Thú Biết Bay

Năm phút sau, cửa thư phòng lại bị gõ.
Cót két !
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Ly Nguyệt mang theo Lê Nhã và Lê Tuyết đến.
- Thành Chủ Đại Nhân.
Lê Nhã và Lê Tuyết cung kính hành lễ.
- Thành Chủ Đại Nhân, tìm chúng ta tới có chuyện gì?
Lê Tuyết chớp chớp con mắt màu tím nhạt hỏi.
- Khi đi vào từ sảnh chính, có thấy vảy của Băng Minh Xà trên quảng trường nhỏ không?
Mục Lương nhẹ giọng hỏi.
- Ừm, có thấy.
Đôi mắt của Lê Tuyết sáng lên, lại có thêm nhiệm vụ?
Mục Lương đạm nhiên nói:
- Ta muốn bốn cái tủ lạnh cỡ lớn, hãy dùng những miếng vảy này để chế tác, trong thời gian ba ngày, có thể tạo ra không?
Ba ngày sau, Máy bay số hiệu Huyền Vũ sẽ bắt đầu lần bay xa lần đầu tiên. Còn thiếu vài cái tủ lạnh lớn, có thể đặt ở trên Máy bay, chứa thực phẩm dễ hư.
- Thời gian ba ngày, có thể.
Lê Tuyết không chút do dự gật đầu.
- Cần lớn bao nhiêu?
Lê Nhã hỏi kỹ.
- Cao ba mét, rộng hai mét, dài bốn mét.
Mục Lương nói các số liệu.
- Được.
Lê Nhã hơi chớp con mắt màu xám, nghiêm túc ghi lại.
Lê Tuyết thanh thúy nói:
- Đại nhân Mục Lương, nếu làm ra tủ lạnh lớn như vậy, dự đoán mỗi ngày một cái tủ lạnh sẽ dùng hết một viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
Mục Lương hơi dựa người ra phía sau, ôn hòa nói:
- Đi đi, tranh thủ thời gian, có thể hoàn thành trước thời hạn thì càng tốt.
- Được rồi, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành.
Lê Tuyết nghiêm túc gật đầu.
Hai chị em Lê gia rời khỏi, trước khi đi còn giúp đóng cửa thư phòng lại.
Mục Lương kéo tay Ly Nguyệt, ôn hòa nói:
- Ly Nguyệt, đi một chuyến nữa, gọi Phi Nhan tới gặp ta.
- Vâng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hiện lên một vệt ửng đỏ, nhưng vẫn chưa rời đi.
Dù sao cái tay nhỏ này còn bị người nào đó nắm.
- Phanh!
- Không cần gọi, ta tới rồi.
Nguyệt Phi Nhan đẩy mạnh cửa thư phòng ra, kích động đi vào thư phòng.
Trên người cô gái tóc đỏ còn ăn mặc Khôi Giáp Chu Tước, cánh ở sau lưng đã thu lại.
Cô mới tham gia xong đợt huấn luyện không quân, chuẩn bị trở về ăn cơm trưa, lại phát hiện cô gái tai thỏ vẫn đang nấu, cho nên tới tìm Mục Lương bàn bạc chút chuyện.
- Phi Nhan!
Mặt Ly Nguyệt càng đỏ hơn, lặng lẽ rút cái tay đang bị nắm ra.
Mục Lương nháy mắt một cái, bất đắc dĩ nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
- Tìm ta có chuyện gì?
Nguyệt Phi Nhan nhìn Ly Nguyệt một cái, lại hơi liếc Mục Lương.
- Khụ khụ, ba ngày sau, Máy bay Huyền Vũ sẽ bay thử. Muốn nhắc nhở ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
Mục Lương ho khan hai tiếng nói.
Hai mắt của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, vội vàng hỏi:
- A, đi đâu vậy?
- Thành Phi Điểu.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc gật đầu, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy chờ mong, sau đó cô đổi chủ đề, hỏi:
- Đúng rồi, Mục Lương, hôm nay ở ngoại thành ta đã nhìn thấy một người thú biết bay, có thể gia nhập vào không quân không?
- Thú nhân biết bay!
Mục Lương cau mày lại.
Anh nghiêng đầu liếc nhìn Ly Nguyệt.
- Ta đi điều tra bối cảnh của hắn.
Ly Nguyệt hội ý gật đầu.
- Ừm, không vấn đề, cứ tuyển nhận vào không quân đi! Điều kiện tiên quyết là hắn nguyện ý.
Mục Lương bình tĩnh nói một mạch.
- Được.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc gật đầu.
Thành Huyền Vũ, trên Khu Vực Trung Ương, trước quảng trường nhỏ ngoài cung điện.
Bối Nhĩ Liên, Lỵ Lỵ và Lan Đế mới ăn sáng xong.
Trong tay Lỵ Lỵ cầm một quả quýt, cô vừa bóc vỏ vừa hỏi:
- Tam Trưởng Lão, hôm nay chúng ta sẽ làm gì?
Bối Nhĩ Liên ôn tồn nói:
- Đi xem những con đường còn lại ở ngoại thành.
Ở thành Huyền Vũ mấy ngày nay, mỗi ngày, cô vẫn ra ngoài như cũ, muốn quan sát thành Huyền Vũ từ mọi mặt, có lẽ có thể phát hiện nguyên nhân thực vật sống sót được.
- Khi trở về chúng ta đi Siêu Thị một chuyến nữa, ta lại muốn mua thêm ít quýt nữa.
Lan Đế hồn nhiên nói, trông mong nhìn về phía quả quýt trong tay Lỵ Lỵ, từng miếng từng miếng bị nhét vào trong miệng.
- Ngươi vẫn còn tinh thạch hung thú à?
Lỵ Lỵ nhíu mày hỏi.
Mấy ngày nay ở thành Huyền Vũ, mỗi ngày các cô đều sẽ dùng rất nhiều tinh thạch hung thú, chủ yếu là đi mua hoa quả.
Lan Đế nghe vậy, vội vã đưa tay vào bên trong túi áo, lấy ra tinh thạch hung thú, còn lục lọi toàn bộ túi áo ra kiểm tra, rồi đếm kỹ tinh thạch hung thú trong lòng bàn tay, thở dài:
- Còn năm viên tinh thạch hung thú sơ cấp trung đẳng.
- Có thể đổi năm đồng Huyền Vũ, đủ mua mười quả quýt.
Lỵ Lỵ nhẹ nhàng nói.
- Mười quả quýt, một ngày là có thể ăn hết rồi…
Lan Đế vểnh miệng, trong đôi mắt màu hổ phách có tia phiền muộn.
Bên trong Siêu Thị có ba loại hoa quả, cô thích nhất quả quýt, quả đầy hạt mọng nước, miệng vừa cắn xuống đã tràn ngập hương ngọt ngào của quýt.
- Ngươi dứt khoát ở lại làm việc ở thành Huyền Vũ là được rồi.
Bối Nhĩ Liên thản nhiên nói.
- Có thể chứ?
Đôi mắt đẹp của Lan Đế sáng lên.
- Ngươi nói xem?
Bối Nhĩ Liên nhếch miệng một cái, biểu cảm giống như cười mà không phải cười.
- Ách…
Lan Đế xụ mặt, nghiêm túc nói:
- Ta vẫn trở về... Trở về Ốc Đảo.
- Đi thôi, đi ngoại thành.
Bối Nhĩ Liên liếc mắt, ngón tay hơi cong giơ lên, nhẹ nhàng búng xuống trán của cô gái tóc ngắn màu nâu.
Trong lòng cô thở dài, không thể không thừa nhận, cô cũng có suy nghĩ muốn ở lại chỗ này sinh sống, dù sao thành Huyền Vũ rất thích hợp để định cư.
Ở đây, có thể dùng nước miễn phí, có thể mua hoa quả rất rẻ, còn có công việc ổn định, không cần lo lắng sẽ bị chết đói.
- Ha ha…
Lan Đế nở nụ cười xinh đẹp, sờ sờ cái trán, cất bước đuổi theo bước chân của Tam Trưởng Lão.
Ba cô rời khỏi Khu Vực Trung Ương, đi tới con đường chính ở ngoại thành, tới những con đường chưa từng đi qua.
Mười lăm phút sau.
Lan Đế ngừng chân, nhìn cột mốc đường thẳng đứng bên kia đường, phía trên có viết ba chữ to 'Đường Ất Thứ Nhất'.
- Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn…
Ba người Bối Nhĩ Liên, Lan Đế đi tới, vừa đi về phía trước mười mấy mét, bên tai lập tức truyền đến tiếng đọc sách nghiêm chỉnh.
Mỗi một chữ đọc ra đều nghe hiểu, cũng biết rõ là có ý gì, nhưng khi chúng được nhóm cùng nhau, các cô lại không biết có ý gì.
- Đây là đang đọc cái gì vậy?
Lan Đế, Lỵ Lỵ hai mặt nhìn nhau.
Mặc dù nghe không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng không nhịn được cảm thấy sâu sắc, đáng để khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa.
- Đi qua đó xem đi.
Bối Nhĩ Liên cảm thấy hiếu kỳ, đi về hướng tòa nhà truyền ra âm thanh.
Ba người tới gần hai tòa nhà ở Đường Ất Thứ Nhất, tiếng đọc sách bên tai càng lớn hơn.
- Trường học?
Lan Đế nhìn về phía tấm bảng gỗ treo bên cạnh cửa lớn, trên đó có viết hai chữ to.
Bối Nhĩ Liên đi tới đứng lại bên tường, ngước mắt nhìn phía cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy được tình hình trong nhà.
Trong phòng rất rộng rãi, có từng hàng bàn gỗ, ở đó đều ngồi đầy những đứa bé xấp xỉ tuổi nhau.
Phía trước nhất là bục giảng, trong tay Y Lệ Y cầm tài liệu giảng dạy sách giáo khoa, cô ấy đang quan sát học sinh phía dưới đọc thuộc lòng.
Lan Đế ghé vào trên cửa sổ thủy tinh, nhỏ giọng hỏi:
- Tam Trưởng Lão, cô nhìn hiểu bọn họ đang làm gì không?
Khóe mắt của Bối Nhĩ Liên giật một cái.
Dáng vẻ của Lan Đế ghé vào trên cửa sổ đều bị học sinh trong phòng học nhìn thấy rõ ràng.
- Giáo sư Y Lệ Y, bên ngoài có người ạ.
Trình Tiếu giơ tay lên hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận