Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2086: Tuyển Chọn Quốc Kỳ



- Ta vẽ mất hai tiếng đấy...

Nguyệt Phi Nhan phồng má, có chút phiền muộn nho nhỏ.

Mục Lương suy nghĩ một chút, dịu dàng nói:

- Hay như vậy đi, chờ những người khác vẽ quốc kỳ xong thì mọi người sẽ tiến hành bỏ phiếu, quốc kỳ có số phiếu cao nhất sẽ được sử dụng.

- Được!

Nguyệt Phi Nhan nghe vậy đôi mắt đỏ lập tức sáng ngời, cô có lòng tin quốc kỳ do mình vẽ tốt hơn những người khác.

Mục Lương thả bức tranh trong tay xuống, hỏi:

- Hôm nay, Không Quân kết thúc luyện tập rồi à?

Nguyệt Phi Nhan tự tin tràn đầy nói:

- Đúng vậy, ngươi cứ yên tâm đi, nghi thức duyệt binh của Không Quân vào ngày mai sẽ rất thuận lợi.

- Ta rất chờ mong.

Mục Lương cười khẽ hai tiếng.

Đúng là trong lòng anh hoàn toàn không lo lắng, có Nguyệt Thấm Lan giám sát ở quảng trường, binh lính Không Quân lên sân khấu sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

- Cộc cộc cộc ~~~

Cửa thư phòng bị gõ vang.

- Đại nhân.

Giọng nói của Vệ Ấu Lan truyền vào thư phòng.

- Vào đi.

Mục Lương thuận miệng lên tiếng.

Lúc này, Vệ Ấu Lan mới đẩy cửa mà vào, cô bé cầm một bức tranh trong tay, có chút thấp thỏm đi tới trước mặt Mục Lương, dâng lên bức tranh của mình, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân, đây là quốc kỳ mà ta vẽ, mời ngài xem qua.

Nguyệt Phi Nhan ló đầu qua, tò mò thúc giục:

- Mau mở ra đi, ta muốn xem!

Mục Lương buồn cười nhìn cô gái tóc đỏ, biết hoạt động trong lòng lúc này của co ấy, vì vậy chậm rãi mở ra quốc kỳ mà tiểu hầu gái vẽ.

Quốc kỳ mà Vệ Ấu Lan vẽ đồng dạng lấy màu đỏ thẫm làm nền, bên trên có vô số họa tiết ngôi sao, rậm rạp che lấp toàn bộ mặt cờ.

Mục Lương hơi nhướng mày, đây là một bức vẽ sao trời à?

- Tiểu Lan, ngươi vẽ cái gì thế?

Nguyệt Phi Nhan nghi ngờ hỏi.

Vệ Ấu Lan giải thích:

- Ta vẽ tia sáng ở trên Thánh Thụ, mỗi ngày ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ta cảm thấy rất đẹp cho nên vẽ lại.

Mục Lương chợt hiểu ra, khi Trà Thụ Sinh Mệnh mọc lá hay kết quả đều sẽ sáng lên, trong đêm đen hoàn toàn giống như bầu trời đầy sao, đây cũng là cảnh tượng lúc tối của thành Huyền Vũ hiện tại.

- Tốt vô cùng, vẽ không tệ.

Anh khen ngợi một câu.

- Hừ!

Nguyệt Phi Nhan khoanh hai tay trước người, buồn bực hừ nhẹ một tiếng.

Cô không thể không thừa nhận thiết kế quốc kỳ của Vệ Ấu Lan tốt hơn bản thân.

- Cả hai đều vẽ rất tốt.

Trong lòng Mục Lương không thể không bội phục bản thân, đại sư đoan thủy (bậc thầy cân bằng) rất khó làm…

Vệ Ấu Lan thoáng nhìn thấy bức vẽ quốc kỳ của Nguyệt Phi Nhan trên mặt bàn, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, bức tranh kia vẽ cái gì thế?

- Hừ.

Nguyệt Phi Nhan lại kiêu ngạo hừ một tiếng.

Anh quay đầu hỏi:

- Tiểu Tử và những người khác còn chưa vẽ xong quốc kỳ sao?

Vệ Ấu Lan nhỏ giọng nói:

- Các cô ấy vẫn còn đang vẽ, chắc sắp xong rồi.

Mục Lương chậm rãi gật đầu, nói:

- Vậy thì chờ buổi tối mọi người trở lại đông đủ rồi cùng nhau xem đi, sau đó lại bỏ phiếu chọn ra quốc kỳ tốt nhất.

Nguyệt Phi Nhan đảo mắt một vòng, hỏi:

- Có thể bỏ phiếu cho quốc kỳ của mình không?

- Không được, chỉ có thể bỏ phiếu cho người khác thôi.

Mục Lương buồn cười nhìn cô gái tóc đỏ.

- Ồ, vậy được rồi...!

Nguyệt Phi Nhan bĩu môi.

Vệ Ấu Lan mềm mại nói:

- Đại nhân, ta đi chuẩn bị bữa tối.

- Đi đi.

Mục Lương nhàn nhạt gật đầu.

Tiểu hầu gái cung kính hành lễ, xoay người rời đi thư phòng.

- Ta đi sửa lại quốc kỳ.

Nguyệt Phi Nhan cầm lấy bản vẽ quốc kỳ trên mặt bàn, vẫn còn thời gian để cô vẽ một bức khác.

Mục Lương buồn cười lắc đầu, lấy trình độ vẽ vời của cô gái tóc đỏ, không cần ôm hy vọng quá lớn.

Sau khi hai cô gái rời đi, thư phòng an tĩnh trở lại, nhưng chẳng mấy chốc thì phần an tĩnh này đã bị đánh vỡ.

Cửa thư phòng lại bị đẩy ra lần nữa, Ly Nguyệt chắp tay sau lưng đi vào thư phòng.

- Ngươi giấu thứ gì phía sau lưng thế?

Mục Lương nhướng mày hỏi.

Ly Nguyệt cười cong mắt, bày ra đồ vật giấu phía sau:

- Đây là quốc kỳ mà ta vẽ.

Mục Lương kinh ngạc hỏi:

- Ngươi vẽ lúc nào thế?

Mấy ngày nay Ly Nguyệt vẫn luôn chạy ngược chạy xuôi, hôm nay còn đi theo hắn cả ngày, hắn vốn dĩ cho rằng nàng ấy không rảnh vẽ quốc kỳ.

Ly Nguyệt giải thích:

- Khuya hôm trước ta ngủ không được, cho nên bớt thời giờ vẽ một cái.

- Đưa ta xem một chút nào.

Mục Lương hứng thú vươn tay tới.

Cô gái tóc bạc mở bức tranh trong tay ra rồi đưa cho Mục Lương.

Quốc kỳ mà Ly Nguyệt vẽ đồng dạng lấy màu đỏ làm nền, chính giữa vẽ một cây đại thụ màu xanh lục, một thiết kế rất đơn giản.

Mục Lương nói với giọng điệu chắc chắn:

- Đây chính là Trà Thụ Sinh Mệnh.

- Ừ đúng rồi, ta chỉ có thể vẽ được như vậy thôi.

Ly Nguyệt có chút ngượng ngùng nói.

Mục Lương gật đầu, khen ngợi:

- Trà Thụ Sinh Mệnh là Thánh Thụ của chúng ta, đồng thời cũng tượng trưng cho sinh mệnh, ngụ ý rất tốt!

-...Đúng, đúng là như vậy!

Ly Nguyệt chớp chớp mắt, lúc trước khi vẽ bức tranh này cô không hề suy nghĩ nhiều như vậy.

……….

Buổi tối, bên trong cung điện, tại phòng họp chung.

Sau khi ăn tối xong, Nguyệt Phi Nhan, Hi Bối Kỳ, Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na và mười mấy người khác đều tề tụ ở trong phòng họp.

Mục Lương ngồi ở chủ vị, phía sau là một tấm bảng đen.

Những người khác đều lộ ra biểu cảm chăm chú, mỗi người đều cầm quốc kỳ do mình vẽ ở trong tay.

- Tối hôm nay, sẽ chọn ra quốc kỳ chính thức, ngày mai sẽ phải dùng tới nó cho nên thời gian rất gấp gáp.

Mục Lương nhìn mọi người, bình thản nói:

- Hiện tại, tất cả lấy ra quốc kỳ mà mình vẽ đi.

- Ta tới trước!

Nguyệt Phi Nhan đứng lên, giơ bản quốc kỳ đã qua sửa chữa tới bên cạnh Mục Lương, sau đó bày ra cho mọi người cùng xem.

Anh quay đầu nhìn quốc kỳ đã được sửa chữa của cô gái tóc đỏ, chính giữa vẫn là đồ án rất giống một con rùa đen, hoàn toàn không giống Tiểu Huyền Vũ một chút nào.

Đôi mắt màu hồng của Ngải Lỵ Na híp lại, suy đoán:

- Tranh này chính là... Rùa đen sao?

- Ừm, nhìn giống như là Tiểu Huyền Vũ.

Ngôn Băng gật đầu nhận đồng.

- Thì ra là vẽ rùa đen.

Ny Cát Sa bày ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Mục Lương suýt chút nữa cười ra tiếng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi cuộc sống của Nguyệt Phi Nhan, anh phải cố gắng lắm mới không phì cười.

Nguyệt Phi Nhan tức giận hét lên:

- Cái gì chứ, tranh này chính là Tiểu Huyền Vũ, không phải rùa đen, các ngươi đều không nhận ra được sao?

- A, ngươi vẽ Tiểu Huyền Vũ sao?

Ngải Lỵ Na há hốc mồm một cách khoa trương.

Nguyệt Thấm Lan buồn cười nói:

- Chính ngươi nhìn có giống không?

Nguyệt Phi Nhan nghiến răng nói:

- Rõ ràng là rất giống, một cái đầu, bốn cái chân, còn có đuôi và cơ thể nữa.

Ngôn Băng cạn lời lắc đầu nói:

- Thật sự không giống, ngươi không nói thì không ai đoán được đây là Tiểu Huyền Vũ.

-...

Nguyệt Phi Nhan im lặng, bắt đầu hoài nghi bản thân.

- Thời gian eo hẹp, người kế tiếp.

Mục Lương ôn hòa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận