Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1758: Đây Là Lần Đầu Tiên Ta Ngồi Tiểu Ám Làm Nhiệm Vụ Đấy



Mục Lương cảm thấy bất ngờ, thì ra Tô Lâm Y Tư còn là người quan tâm đến dân chúng, bèn nói:

- Việc khai thác Thép Tím cần rất nhiều công nhân, những người đó có thể giúp đỡ, chỉ cần cung cấp thức ăn và chỗ ở thôi, chuyện này ta sẽ giải quyết, ngươi chỉ cần phối hợp là tốt rồi.

Mục Lương muốn khai thác khoáng thạch Thép Tím, còn muốn xây dựng Phố Buôn Bán, những chuyện này đều cần rất nhiều nhân lực, mà những thường dân này đều là sức lao động rất tốt.

- Được.

Tô Lâm Y Tư kinh ngạc một hồi, sau cùng vẫn gật đầu đáp ứng.

Mục Lương nhàn nhạt nói:

- Những chuyện này cũng không gấp, ta sẽ bàn cụ thể sau khi ngươi trả thù thành công.

- Được rồi.

Tô Lâm Y Tư đè nén sự kích động trong lòng xuống.

- Ngươi qua đây.

Mục Lương đột nhiên lên tiếng.

Tô Lâm Y Tư sửng sốt một chút nhưng vẫn đứng dậy, thấp thỏm đứng trước mặt Mục Lương.

Hắn muốn làm cái gì?

- Mục Lương các hạ, có chuyện gì...

Cô chớp mắt hỏi.

- Cúi đầu.

Mục Lương vươn tay, ngón trỏ và ngón giữa khép lại và giơ về phía trước.

Đôi mắt đẹp của Tô Lâm Y Tư hơi mở, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, trong đầu miên man bất định.

-...

Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn đối phương một cái, suýt chút nữa trợn trắng mắt.

Mục Lương đặt ngón tay lên trán Tô Lâm Y Tư, bắt đầu ký kết Khế Ước Ong Chúa.

Tô Lâm Y Tư mím môi, tim đập nhanh hơn rất nhiều, cô không rõ anh đang làm cái gì.

Ông ~~~

Cô cảm nhận được mình đã thiết lập một sự liên hệ nào đó với Mục Lương nhưng lại không biết nên diễn tả nó như thế nào.

- Xong rồi.

Mục Lương thả tay xuống, chấm dứt mối nguy hiểm tiềm ẩn về sự phản bội của Tô Lâm Y Tư.

Trương thúc không khỏi cau mày hỏi:

- Mục Lương các hạ, vừa rồi ngài đã làm gì vậy?

- Không có gì.

Mục Lương đáp một câu qua loa lấy lệ.

Anh nhìn về phía Tô Lâm Y Tư, bình tĩnh nói:

- Ngươi muốn tiêu diệt ai và thế lực nào, liệt kê danh sách rồi đưa cho ta.

- Ừ.

Tô Lâm Y Tư chấn động tinh thần, đáy mắt hiện lên hận ý, rồi hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:

- Hiện tại ta có thể viết cho ngươi.

- Đây là giấy và bút, viết đi.

Nguyệt Thấm Lan lấy ra một cuốn sổ và bút chì đưa cho nữ nhân mặc áo choàng đen.

- Cảm ơn.

Tô Lâm Y nói lời cảm ơn.

Cô tiếp nhận giấy và bút, ngồi xuống và bắt đầu viết tên của đám quý tộc, vừa viết vừa giải thích những tội nghiệt mà hắn ta đã phạm phải.

- Hầu tước Đích Nhĩ Lục, ba năm trước đã xông vào vương cung giết chết chị của ta, hai mươi tám Kỵ Sĩ....

- Công tước Mạch Tang, Đại Kỵ Sĩ Trưởng và đương kim quốc vương, ba người liên thủ sát hại cha ta, sát hại anh trai của ta.

- Tử tước Lục Mặc, tử tước Âu Ni Dương, nam tước Đức Luân, nam tước Tư Khải Đặc...

Trong ba năm từ lúc chạy trốn khỏi vương cung, Tô Lâm Y Tư vẫn luôn điều tra những kẻ tham gia mưu phản ba năm trước, tên của kẻ thù đã in sâu vào tâm trí nàng.

Cô viết ước chừng nửa giờ mới ghi xong và kể rõ tội ác của bọn chúng cho Mục Lương.

- Mục Lương các hạ, ta viết xong rồi.

Tô Lâm Y Tư đưa ba tờ giấy tràn đầy chữ cho Mục Lương.

Anh nhìn mỗi một cái tên trên giấy, gật đầu nói:

- Ta sẽ phái người đi xác minh, nếu như ngươi nói đúng thì ba ngày sau chúng ta sẽ hành động.

- Ừm.

Đôi mắt của Tô Lâm Y Tư rực lửa, tuy rằng cô không muốn phải chờ đợi thêm nữa, nhưng cô đã đợi ba năm rồi, thêm ba ngày nữa cũng không sao.

Mục Lương quay đầu nói:

- Diêu Nhi, ngươi đưa tiễn hai vị khách này rời đi.

- Vâng, đại nhân.

Diêu Nhi cung kính gật đầu, đưa tay ra hiệu:

- Hai vị, mời đi theo ta.

- Được, cảm ơn.

Tô Lâm Y Tư và Trương thúc vội vàng đứng lên và rời đi cùng với tiểu hầu gái.

Sau khi hai người rời đi, Mục Lương đưa danh sách cho Nguyệt Thấm Lan, dặn dò:

- Đưa cái này cho Ly Nguyệt, bảo cô ấy dẫn người đi điều tra rõ ràng những người có tên trong đây.

- Ừm, đã biết.

Nguyệt Thấm Lan tiếp nhận danh sách, nhìn từng dòng chữ viết rậm rạp, chằng chịt trên giấy, có hơn năm mươi tên quý tộc đã tham gia vào cuộc đảo chính kia.

Mục Lương dặn dò:

- Gọi A Đát Trúc cùng đi.

- Ta biết rồi.

Nguyệt Thấm Lan đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách, đi tìm cô gái tóc bạc đang luyện tập ở tầng sáu khu Trung Ương.

……………

Mười một giờ đêm.

Trên tầng sáu, lúc này bên trong sân huấn luyện Bộ Đội Đặc Chủng U Linh vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Ba người Ly Nguyệt, Ngải Lỵ Na, Ngôn Băng mặc khôi giáp U Linh chín màu, Mễ Á thì mặc khôi giáp Ám Ảnh.

Đứng trước mặt bọn họ là hai mươi tên hộ vệ Trung Ương, toàn bộ võ trang đầy đủ, Phi Phong Thuẫn U Linh rũ sau lưng.

Ly Nguyệt giơ trang giấy trong tay lên, nghiêm túc nói:

- Nhiệm vụ tối nay là đến thành Y Lê điều tra những người có trong danh sách, phải đảm bảo không để lại dấu vết gì.

- Vâng.

Các hộ vệ Trung Ương đồng thanh đáp lại.

A Đát Trúc quay đầu nhìn về phía cô gái tóc bạc, hỏi:

- Mấy giờ chúng ta xuất phát?

- Chờ Tiểu Ám tới đã.

Ly Nguyệt nói khẽ.

Tiểu Ám là tên mà Mục Lương đặt cho Thú Ám Ảnh, đều tuân theo truyền thống dễ nhớ.

Vừa dứt lời, cô đã thấy bóng đêm dâng trào cách đó không xa, một đôi mắt thú to lớn xuất hiện, ngay sau đó cơ thể to lớn của Thú Ám Ảnh bước ra từ trong bóng tối.

Nó giương cánh, cái đuôi to lớn nhẹ nhàng đong đưa.

- Đi lên thôi.

Ly Nguyệt vung tay lên.

Ngôn Băng nhún một cái, nhẹ nhàng nhảy lên lưng Thú Ám Ảnh.

Những người khác theo sau và ngồi xếp bằng trên lưng Thú Ám Ảnh.

- Oa, đây là lần đầu tiên ta ngồi Tiểu Ám làm nhiệm vụ đấy.

Ngải Lỵ Na hưng phấn nói.

- Ngồi vững.

Ngôn Băng dặn dò.

- Vâng.

Mọi người đồng thanh đáp lại.

Ly Nguyệt vỗ đầu Thú Ám Ảnh, nhàn nhạt nói:

- Tiểu Ám, lên đường thôi.

- Rống ~~~

Thú Ám Ảnh gầm nhẹ một tiếng, quay đầu chui vào trong bóng tối, biến mất không thấy gì nữa.

Ông ~~~

Đôi mắt đẹp của Ngải Lỵ Na trừng lớn, phát hiện mình đang ở trong một vùng tối tăm, xung quanh xuất hiện những hình ảnh mơ hồ, chỉ là bọn chúng đều chợt lóe lên, không thể nhìn thấy rõ được.

Mười mấy giây sau, hình ảnh xung quanh thay đổi, Thú Ám Ảnh dưới thân cũng ngừng di động.

Vù vù vù ~~~

Thú Ám Ảnh vỗ đôi cánh khổng lồ, bay trên không trung cách thành Y Lê khoảng năm trăm mét.

Nó ẩn thân trong màn đêm, cho dù người ở dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì cũng không thể phát hiện nó.

- Đi xuống đi.

Ly Nguyệt nói khẽ.

Cơ thể của Thú Ám Ảnh lóe lên rồi lại biến mất, khi xuất hiện lại thì đã ở Nội Thành của thành Y Lê.

Đây là một tòa nhà có sân cực lớn, xung quanh tối tăm, không có dấu vết của người sống.

Thú Ám Ảnh đứng vững, Ly Nguyệt ngắm nhìn bốn phía, sau khi xác định không có người thì mới nhảy xuống Thú Ám Ảnh.

Hưu hưu hưu ~~~

Ngôn Băng, A Đát Trúc và những người khác cũng rơi xuống đất, cảnh giác tản ra bốn phía.

Ly Nguyệt vỗ hàm dưới Thú Ám Ảnh, thấp giọng nói:

- Tiểu Ám, ngươi trở về trước đi.

Thú Ám Ảnh nhân tính hóa gật đầu một cái và biến mất trong bóng tối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận