Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1525: Nằm Mơ Giữa Ban Ngày! Ta Muốn Lấy Mạng Của Ngươi!



- Sương nhi!!

Tay của Phó Linh Na run lên, nàng vội vàng kéo con gái lại.

- Mẹ à, không có chuyện gì đâu.

Bạch Sương hoạt bát nói.

- Nói đi.

Giọng nói của Mục Lương hòa hoãn lại.

Bạch Sương bước nhanh tới trước mặt anh, nhẹ nhàng nói:

- Chuyện là như thế này, bọn hắn đang tranh đoạt cái Máy Phát Nhạc cuối cùng, không ai nhường ai, sau đó….

- Máy Phát Nhạc cuối cùng?

Hồ Tiên hơi nhướng mày, kinh ngạc nói:

- Ta nhớ rõ cửa hàng ma cụ có năm cái Máy Phát Nhạc mà!

- Mẹ của ta mua bốn cái.

Bạch Sương nhỏ giọng đáp.

- Hóa ra là như vậy.

Hồ Tiên bừng tỉnh.

Bọn người công tước nghe vậy không nhịn được nhìn về phía Phó Linh Na, trong mắt đều hiện lên lửa giận.

Mới vừa rồi bọn hắn vì một cái Máy Phát Nhạc mà kém chút nữa đánh nhau, hoàn toàn không hay biết vương hậu đã mua bốn cái.

Mục Lương nói với giọng điệu bình tĩnh:

- Cho nên, chuyện này người sai là Kỵ Sĩ trưởng?

- Đúng vậy, tất cả là do Kỵ Sĩ trưởng gây ra.

Bạch Sương gật đầu lia lịa.

- Đáng chết!

Kỵ Sĩ trưởng quỳ rạp trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi, cổ họng dâng lên mùi máu tanh ngọt.

- Trước khi tiến vào Quán Rượu Huyền Vũ thì ta đã nói quy củ rồi.

Hồ Tiên nhìn xuống Kỵ Sĩ trưởng, nhàn nhạt nói:

- Đã như vậy mà ngươi còn dám ra tay ở chỗ này, thật sự là không đặt thành Huyền Vũ chúng ta vào mắt mà.

Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía nhân viên bán hàng vẫn còn hôn mê, lạnh giọng hỏi:

- Đả thương người của thành Huyền Vũ chúng ta, gây hấn trong cửa hàng, xem thường pháp luật pháp quy thành Huyền Vũ, việc này nên xử lý như thế nào đây?

Hồ Tiên hời hợt nói:

- Nếu không thì giết đi.

Trong lòng bọn người công tước không khỏi run rẩy, quyết định qua loa như vậy thật sự ổn sao?

- Như vậy cũng được.

Mục Lương giơ tay lên rồi nhẹ nhàng nắm lại, Kỵ Sĩ trưởng đang quỳ rạp trên đất bỗng dưng bay lên.

Không gian quanh người hắn trở nên vặn vẹo, giam cầm hắn trên không trung.

Sắc mặt của Kỵ Sĩ trưởng trắng bệch như giấy, máu liên tục chảy xuống từ khóe miệng giống như là không cần tiền, trạng thái tinh thần càng ngày càng kém.

- Không được!

Công tước vội vàng hô to.

- Vì sao?

Mục Lương bình tĩnh nhìn đối phương.

- Bởi vì….

Suy nghĩ trong đầu công tước bay nhanh, muốn tìm được một lí do hợp lý.

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan dưới lớp khăn che mặt cong lên, cô bình tĩnh nói:

- Mục Lương, bắt hắn bồi thường đi.

Hai mắt của công tước sáng lên, hắn gật đầu lia lịa nói:

- Đúng vậy, bắt hắn bồi thường thì tốt hơn là giết chết.

Trong mắt của quốc vương lộ vẻ tiếc nuối, lão lại hy vọng Mục Lương có thể bóp chết Kỵ Sĩ trưởng, như vậy thì lão có thể tìm cơ hội ra tay với công tước, sau này vương vị của lão sẽ không còn bị uy hiếp nữa.

Ánh mắt của Mục Lương lóe lên, mặc dù anh không buông tay xuống nhưng uy áp đè lên người Kỵ Sĩ trưởng đã suy yếu rất nhiều, lúc này thì Kỵ Sĩ trưởng mới có thể hô hấp và nói chuyện.

- Khụ khụ…

Kỵ Sĩ trưởng ho khan kịch liệt, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, khí thế càng trở nên uể oải.

Mục Lương bình tĩnh hỏi:

- Nói đi, ngươi muốn chết hay muốn bồi thường?

- Ha ha…

Kỵ Sĩ trưởng nhếch miệng cười, hàm răng vốn dĩ không trắng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hắn cố gắng hô hấp, quay đầu nhìn công tước, ánh mắt lập lòe.

Công tước chau mày, chậm rãi lắc đầu một cái.

Kỵ Sĩ trưởng cười càn rỡ hơn, không thể kìm nén sự phẫn nộ và khuất nhục trong lòng được nữa.

Hắn nhìn về phía Mục Lương, tức giận hét lên:

- Nằm mơ giữa ban ngày! Ta muốn lấy mạng của ngươi!

Trái tim của công tước ngừng lại một nhịp, kém chút nữa chửi ầm lên.

- Biến đi!

Kỵ Sĩ trưởng gầm lên, khí thế cấp 9 mạnh mẽ tản ra, cố gắng thoát khỏi xiềng xích của không gian.

Hắn quay đầu nhìn về phía bọn người công tước và Lạp Nhã, hô lớn:

- Các ngươi còn đứng đó làm cái gì nữa, mau ra tay đi!!

-....

Sắc mặt của Hồng chấp sự biến hóa liên tục.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì!

Lạp Nhã lạnh nhạt nói.

Cô ta kéo Hồng chấp sự lùi lại hai bước, cho thấy mình không có ý định ra tay.

Công tước cắn răng, vì ma cụ cao cấp và vương vị, lão ta quyết định cược một phen.

- A!!

Lão ta quát một tiếng, khí thế cấp 9 trung cấp khuếch tán ra và tấn công mãnh liệt về phía Mục Lương, muốn giúp Kỵ Sĩ trưởng thoát khỏi giam cầm.

Mục Lương vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ một ánh mắt cũng đã khiến khí thế của công tước tiêu tan không còn một mống.

Kỵ sĩ trợn mắt nhìn về phía Hồng chấp sự và Lạp Nhã, tức giận nói:

- Không phải chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi sao? Giúp quốc vương bệ hạ đánh bại Mục Lương rồi cùng nhau chia đều chiến lợi phẩm?

Công tước trầm giọng nói hùa theo:

- Đúng vậy, chúng ta đã bàn bạc rồi, giúp quốc vương chiếm lấy thành Huyền Vũ.

Hồng chấp sự sửng sốt một chút, ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện này xảy ra khi nào?

- Cái gì?

Quốc vương cũng sửng sốt không kém.

Lạp Nhã nhìn khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên của quốc vương, lập tức nở nụ cười lạnh lùng, cô ta đã xem thấu mưu kế của Kỵ Sĩ trưởng và công tước.

Bạch Sương lập tức biến sắc, vội vàng phản bác:

- Nói bậy, cha ta không thể nào làm như vậy.

Quốc vương đen mặt, lão nhìn về phía Mục Lương, thành khẩn nói:

- Thành chủ các hạ, ta tuyệt đối không làm như vậy, ngươi đừng tin bọn hắn.

Mai Đặc nghiêm túc nói:

- Đúng vậy, vương thất từ trước đến nay vẫn luôn có quan hệ tốt với thành Huyền Vũ, không đời nào lại làm chuyện như thế này.

Kỵ Sĩ trưởng giả vờ tức giận mà hô to:

- Quốc vương bệ hạ, tại sao ngươi có thể nói như vậy? Ta và công tước đại nhân đã đánh đòn phủ đầu rồi, ngươi mau ra tay đi, chúng ta cùng nhau hạ gục Mục Lương!

Bạch Sương nghiến răng nghiến lợi phản bác:

- Đánh rắm, ngươi vu khống chúng ta!

Công tước lạnh lùng cười nói:

- Ha ha, quốc vương bệ hạ, thành Huyền Vũ là thế lực ngoại lai, ngươi đã sớm không dung túng sự tồn tại của bọn họ, không cần phải phản bác.

- Quốc vương bệ hạ, xin hãy tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, đừng khiến cho chúng ta thất vọng.

Kỵ Sĩ trưởng hô hào, lộ ra thần sắc bi thống.

- Ngươi...

Quốc vương tức muốn hộc máu, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

- Tên chó má, ngươi tự tìm chết!

Đại vương tử Khải Tân Tư không nhịn được nữa, hắn muốn ra tay công kích Kỵ Sĩ trưởng.

- Đừng ra tay!

Phó Linh Na vội vàng giơ tay ngăn chặn con trai lớn.

- Mẹ, hắn vu khống cha, hãy để ta giết hắn!!

Hai mắt của Khải Tân Tư phiếm hồng, lửa giận như muốn tràn ra ngoài.

- Ngươi đừng nóng vội.

Phó Linh Na lắc đầu.

- Nhưng...

Lồng ngực của Khải Tân Tư phập phồng kịch liệt, hắn tức giận vì bị Kỵ Sĩ trưởng và công tước vu khống.

Phó Linh Na đè vai của con trai lại, thấp giọng nói:

- Ở yên đó, cha ngươi còn chưa ra tay, không đến lượt ngươi.

Khải Tân Tư nhìn về phía quốc vương, mặc dù trên mặt cha có sự tức giận, nhưng lại không hề có ý định ra tay.

Mai Đặc thấp giọng nhắc nhở:

- Anh, Quán Rượu Huyền Vũ cấm ẩu đả và đánh nhau.

Khải Tân Tư chớp mắt, khí phách lập tức tiêu tan hơn phân nửa, hắn buồn bực hừ một tiếng.

- Quốc vương, mau ra tay đi!!

Công tước trợn mắt nhìn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận