Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 2466: Mẹ Mà Biết Sẽ Đánh Nát Mông Ta

Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa ra ánh sáng xanh, Tinh Linh Sinh Mệnh thướt tha xuất hiện ở trước mặt Mục Lương.

- Cha, ngài tìm ta có chuyện gì vậy?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nhi lộ ra hai lúm đồng tiền, vươn tay ôm cổ Mục Lương.

Trên mặt của anh hiện ra ý cười, vươn tay nhẹ nhéo mũi nhỏ xinh của Tinh Linh Sinh Mệnh, nói:

- Một đoạn thời gian không thấy, ngươi đã cao hơn rồi.

Bây giờ Tinh Linh Sinh Mệnh đã cao một mét bảy mươi lăm, vóc người có lồi có lõm, không hề thua kém Hồ Tiên.

- Cha thích không?

Linh Nhi cười tươi như hoa hỏi.

- Linh Nhi như thế nào cũng đẹp.

Mục Lương ôn hòa đáp.

Linh Nhi quay đầu hỏi:

- Cha còn chưa nói ngài tìm ta có chuyện gì đâu?

Mục Lương bình thản nói:

- Đưa cha đến vương quốc Người Thú một chuyến.

- Vâng ~

Linh Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi lớn lên, Tinh Linh Sinh mệnh chậm rãi khai phát năng lực của Trà Thụ Sinh Mệnh, hiện tại đã có thể mượn cành cây của Trà Thụ Sinh Mệnh để thực hiện truyền tống cự ly cực xa.

Có điều loại truyền tống này chỉ hữu hiệu với Mục Lương và Mộc Phân Thân, không cách nào tiến hành truyền tống những người khác.

Ừm, đây là năng lực mới được phát hiện.

- Lên đường đi.

Mục Lương bình thản nói.

- Tốt, cha nắm tay của ta đi.

Linh Nhi ngây thơ nói.

Mục Lương nghe theo, bắt lấy tay của Tinh Linh Sinh Mệnh rồi được bao bọc lại bởi ánh sáng xanh do cô thả ra.

Ngay sau đó, Linh Nhi đặt tay kia lên trên thân Trà Thụ Sinh Mệnh, cơ thể dung nhập vào như mặt nước.

- Cha, sắp bắt đầu truyền tống rồi.

Linh Nhi nhắc nhở.

- Ông ~~~

Sau khi một tiếng ông vang lên, Mục Lương cũng - dung nhập- vào trong Trà Thụ Sinh Mệnh, ngay sau đó ánh sáng xanh biến mất, bắt đầu truyền tống cự ly cực xa.

- Phi Phi, phía trước là Rừng U Linh.

Trên không trung, Tây Tây Lý nhìn về sơn mạch phía xa, Rừng U Linh nằm phía sau dãy núi.

- Mệt không, có cần nghỉ ngơi một chút không?

Phi Phi quay đầu hỏi.

Tây Tây Lý lắc đầu nói:

- Không cần đâu, sắp đến Rừng U Linh, tới nơi rồi nghỉ ngơi cũng được.

- Ừm, vậy ngươi kiên trì thêm một chút nữa.

Phi Phi gật đầu một cái, gia tăng tốc độ.

Tây Tây Lý vội vàng nói:

- Phi Phi, cẩn thận một chút, lỡ như người của đoàn Kỵ Sĩ tới trước thì sao?

Phi Phi lạnh nhạt nói:

- Không có khả năng, chúng ta là bay thẳng tới đây, trên đường còn không có nghỉ ngơi, sẽ tới trước người của đoàn Kỵ Sĩ chí ít là một ngày.

Tây Tây Lý lẩm bẩm:

- Nói là nói như vậy, lỡ như đoàn Kỵ Sĩ có phương thức di chuyển đặc thù nào đó thì sao chứ?

- Không có.

Phi Phi đáp với giọng điệu kiên định.

Cô sinh sống ở vương thành Phúc Nhĩ Kỳ được hai năm, đã nắm giữ toàn bộ tình huống của đoàn Kỵ Sĩ, bao gồm gia thế và bối cảnh của mỗi một tên Kỵ Sĩ, biết được thực lực chân thật của bọn hắn.

- Thật sao?

Tây Tây Lý bĩu môi.

- Tiếp tục lên đường thôi.

Phi Phi liếc nhìn thiếu nữ, vỗ cánh cấp tốc bay về phía trước.

- Đã biết, lão bà bà.

Tây Tây Lý nói thầm một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Phi Phi chợt khựng lại, quay đầu híp mắt nhìn về phía thiếu nữ, hỏi với giọng điệu bất thiện:

- Ngươi mới vừa gọi ta là cái gì hả?

Tinh thần của Tây Tây Lý run lên, hậm hực nói:

- Gì cơ? Ta không nói gì cả.

- Ta chỉ lớn hơn ngươi mấy tuổi, thế mà ngươi lại gọi ta là lão bà bà, muốn chết phải không?

Phi Phi nghiến răng, nhìn chằm chằm thiếu nữ với sắc mặt bất thiện.

- Ta sai rồi.

Tây Tây Lý vô thức vươn tay che đầu.

Phi Phi hít một hơi thật sâu, bình thản nói:

- Khi nào trở về ta sẽ nói chuyện này cho mẹ ngươi biết.

- A, đừng nói mà, nàng ấy sẽ đánh nát mông ta mất.

Tây Tây Lý kinh ngạc thốt lên, gương mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Cô vẫn luôn rất sợ mẹ mình, hơn nữa mẹ hy vọng cô có lễ phép, tôn kính trưởng giả.

- Hừ, không có thương lượng gì cả!

Phi Phi hừ lạnh một tiếng, không để ý tới lời cầu xin của thiếu nữ, bay thẳng về phía sơn mạch xa xa.

Tây Tây Lý đuổi theo sau, năn nỉ ỉ ôi đối phương đừng nói cho mẹ mình biết.

Hai người ồn ào nhốn nháo bay qua sơn mạch, sau đó thấy được một mảnh rừng rậm nhìn không đến cuối, đây chính là Rừng U Linh.

Rừng U Linh rất lớn, cây cối rậm rạp, sương mù lượn lờ hằng năm, cho nên từ trên cao nhìn xuống sẽ không thể thấy được tình huống cặn kẽ bên trong rừng.

- Đi xuống dưới thôi.

Phi Phi bỏ lại một câu rồi vỗ cánh rơi xuống khu rừng.

- Đừng nói cho mẹ ta biết đó ~~~ -

Tây Tây Lý vội vã đuổi theo.

Phi Phi không để ý tới cô, cả hai cùng nhau chui vào màn sương mù, lách qua các cành khô đan chéo nhau, hạ cánh xuống mặt đất tràn đầy lá khô và cỏ dại.

Phi Phi đạp lá khô đi về phía trước, Tây Tây Lý vừa mới hạ cánh, chạy chậm mấy bước đi theo bên cạnh Phi Phi.

Hai người đi dọc theo giữa khe hở cây cối về phía trước, không lâu sau đã tới trước mặt hai cây đại thụ.

Đó là hai cây đại thụ cao tới trăm mét, thân cây mười người trưởng thành ôm không hết, ngoại hình của cả hai rất giống nhau, như là sinh đôi.

- Đến nơi rồi.

Phi Phi thở phào, quay đầu nhìn phía sau, cẩn thận xác định lần nữa có người theo đuôi hay không.

- Không có ai cả.

Tây Tây Lý thanh thúy lên tiếng.

- Ừm, vào thôi.

Phi Phi lên tiếng.

Hai người liếc nhìn nhau, hai tay bày ra tư thế đặc thù, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

- Ông ~~~

Hai cây đại thụ tỏa ra ánh sáng xanh, hình thành một màn sáng năng lượng màu xanh lục, giống như nước từ chỗ cao đổ xuống.

Hai người lại nhìn nhau lần nữa rồi cất bước đi vào trong màn sáng, cơ thể lập tức biến mất phía sau hai cây đại thụ.

- Ông ~~~~

Sau mấy hơi, màn sáng từ từ chui vào trong thân cây, biến mất không thấy tăm hơi.

Tây Tây Lý cảm thấy hoa mắt, nghe được giọng nói của Phi Phi vang lên bên tai.

- Chúng ta đã trở về.

Phi Phi mở mắt ra, trước mặt vẫn là từng cây đại thụ, trên cây có nhà gỗ, đó là địa phương sinh hoạt của các Tinh Linh.

Tinh Linh rừng U Linh sống ở trong bí cảnh, hai cây đại thụ vừa rồi chính là lối vào bí cảnh, có lời đồn là nữ vương Tinh Linh đầu tiên đã xây dựng bí cảnh để che chở tộc Tinh Linh không bị dị tộc bắt nạt.

Bí cảnh liên quan đến ma pháp không gian và ma pháp sinh mệnh, khi muốn ra vào cần chú ngữ và thủ thế ma pháp đặc biệt mới có thể mở ra bí cảnh, nếu không là không cách nào ra vào.

Rất nhiều Tinh Linh cả đời đều sống bên trong bí cảnh, từ nhỏ bọn hắn đã được dạy dỗ là thế gian bên ngoài hiểm ác đáng sợ, chỉ có ở trong bí cảnh mới là an toàn nhất.

Ngoại trừ tộc Tinh Linh thì hầu như không có người ngoài biết về sự tồn tại của bí cảnh Tinh Linh.

Tây Tây Lý cười toét miệng nói:

- Rất lâu không trở về, cảm thấy mọi thứ có chút xa lạ.

- Phi Phi, Tây Tây Lý đã trở về rồi!

Các Tinh Linh tò mò đi ra nhà gỗ.

Tinh Linh hộ vệ canh gác cũng xúm lại tiến lên, bọn hắn mặc quần áo làm từ lá và vỏ cây, tay cầm trường mâu, ai nấy đều có tai và đôi cánh đặc biệt của Tinh Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận