Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1737: Mục Lương, Ta Đã Cao Lên Hay Chưa?



Hi Bối Kỳ cắn chặt lấy môi dưới, nỗi đau ở trong cơ thể càng thêm mãnh liệt hơn, cơ thể giống như bị xé ra thành những mảnh nhỏ, khiến cho cô đau đến suýt ngất xỉu mấy lần.

- Cố gắng kiên trì.

Mục Lương nhắc nhở đúng lúc.

Hi Bối Kỳ miễn cưỡng mở to đôi mắt màu đỏ ra, ý thức mơ hồ nhìn về phía Mục Lương.

- Mục Lương...

Cô hơi há miệng, máu từ trong miệng phun ra, cánh ở phía sau lưng dang ra, khí thế cả người bắt đầu kéo lên.

Sắc mặt của Mục Lương nghiêm túc, động tác quán thâu của Nguyên tố Sinh mệnh liên tục không ngừng:

- Tiếp tục kiên trì.

-....

Hi Bối Kỳ nói không ra lời, ý thức đã mơ hồ.

Ông~~~

Đôi cánh ở phía sau lưng của cô đang co lại, con ngươi màu đỏ có chút tan rã.

Mục Lương thở dài một hơi, giọng ngưng trọng nói:

- Chỉ là một phần ba giọt máu, vẫn là quá mạnh...

Anh cau mày lại, nếu như cô gái Ma Cà Rồng không thể tiếp tục kiên trì thêm được nữa, nói không chừng lại phải dùng một giọt Nước Suối Sinh Mệnh nữa.

- Ê a~~~

Bên trong phòng sách lóe lên một ánh sáng màu xanh lá, Tinh Linh Nguyên tố Sinh Mệnh xuất hiện, tò mò đi đến bên cạnh Mục Lương.

- Linh Nhi, chơi một mình trước đi.

Anh căn dặn một câu.

- Cha, ta giúp người.

Linh Nhi hồn nhiên nói.

Cô bé bay đến gần Hi Bối Kỳ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra, Nguyên tố Sinh Mệnh nồng nặc hơn bao phủ về phía của cô gái Ma Cà Rồng.

Mục Lương ngưng thần nhìn một lúc, phát hiện tình trạng cơ thể của cô gái Ma Cà Rồng đã chuyển biến tốt đẹp hơn, đồng thời khí thế cũng vững bước mà tăng lên.

Lúc này, anh mới yên lòng lại, cơ thể của Hi Bối Kỳ không còn rạn nứt nữa, tất cả các vết thương đã khép lại toàn bộ, vết máu bóc ra từng cục từng cục, da dẻ không chỉ hoàn hảo như thế, thậm chí càng trở nên trắng nõn mịn màng hơn.

Cha, cô ấy đã không sao rồi.

Linh Nhi dùng chất giọng trong trẻo nói.

Khóe môi của Mục Lương mang theo ý cười, giơ tay lên xoa đầu của Linh Nhi, tán dương nói:

- May mà nhờ có Linh Nhi giúp đỡ.

Anh thả hết những Nguyên tố Sinh mệnh còn lại ra ngoài, để cho Tinh Linh Nguyên tố Sinh Mệnh ăn đủ.

- Ngao ô ngao ô~~~

Linh Nhi đâm đầu vào trong Nguyên tố Sinh mệnh, hết sức mà ăn.

Sự chú ý của Mục Lương lại quay về trên người của cô gái Ma Cà Rồng, khí thế tăng lên từng bước của cô đã bình ổn lại, thực lực đã đột phá cấp bảy cao cấp, thành công bước vào cấp bảy đỉnh phong.

Anh líu lưỡi không ngớt, cảm thán nói:

- Ma Cà Rồng thật là được trời ưu ái, hấp thu một chút máu là có thể trở thành cao thủ cấp bảy đỉnh phong, sợ là Phi Nhan sắp phải đỏ mắt lâu rồi.

- Anh anh anh~~~

Đôi mắt đang nhắm lại của Hi Bối Kỳ hơi run lên, lông mi nhếch lên còn có một giọt nước mắt.

Cô mở to đôi mắt ra, tròng mắt màu đỏ ngòm khôi phục thành màu vàng, cánh lưng ở phía sau cũng thu về trong cơ thể.

Mục Lương tiến lên hỏi:

- Cảm thấy thế nào?

Sắc mặt của Hi Bối Kỳ vẫn trắng bệch như trước, chớp chớp con ngươi màu vàng óng, mê man ở trong mắt đã biến mất hoàn toàn.

Cô nhìn về phía Mục Lương, chậm chạm lên tiếng đáp lại:

- Không sao, ta không sao.

Chân mày của anh hơi nhăn lại, trêu ghẹo nói:

- Tại sao thoạt nhìn thì hình như giống kẻ ngốc rồi?

- Không có.

Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ cười đỏ ửng, ánh mắt bắt đầu lay động không ngừng.

- Vậy thì tốt.

Mục Lương yên lòng.

Hi Bối Kỳ nhớ đến chuyện gì đó, hưng phấn mà hỏi:

- Mục Lương, ta đã cao lên hay chưa?

-..... Ngươi không quan tâm thực lực của bản thân, mà ngược lại lại quan tâm đến chiều cao?

Mục Lương dở khóc dở cười.

- Hả, ta cấp bảy đỉnh phong rồi?

Hi Bối Kỳ phản ứng lại, kích động mà hét lên.

- Cung phản xạ này của ngươi cũng quá dài rồi.

Anh cười khổ lắc đầu.

Cô hưng phấn nói:

- Hì hì, Nguyệt Phi Nhan nhất định sẽ đỏ mắt lên.

Giọng nói ôn hòa của Mục Lương:

- Cũng nên kích thích cô ấy một chút, vẫn là quá lười rồi.

- Đúng vậy, cô ấy còn chưa tăng lên cấp bảy nữa.

Hi Bối Kỳ không khống chế được nụ cười ở trên khóe miệng.

Bây giờ, Nguyệt Phi Nhan đang là cấp sáu trung cấp, khoảng cách đột phá đến cấp bảy còn cần một khoảng thời gian dài.

Mục Lương điềm đạm bảo:

- Đợi ngươi tiêu hóa xong giọt máu ở trong cơ thể kia, thì chắc có thể ổn định được thực lực hiện tại, lần sau hấp thu một giọt nữa, có lẽ là liền đột phá cấp tám rồi.

- Cấp tám sao~~~?

Hi Bối Kỳ lộ ra ánh mắt hướng đến.

Mục Lương dặn dò:

- Khoảng thời gian này cần phải cố gắng huấn luyện, củng cố cảnh giới một chút.

- Ừm ừm, ta biết rồi.

Hi Bối Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

- Đồng ý thì phải làm được.

Mục Lương giơ tay lên gõ vào trán của cô gái Ma Cà Rồng, cô cũng là kiểu người nếu như không có ai quản thúc thì sẽ trở nên lười biếng.

- Biết rồi~~~

Khuôn mặt của Hi Bối Kỳ cười đỏ ửng, yếu ớt lên tiếng.

Con ngươi của cô đảo một vòng, lại hỏi:

- Thành chủ đại nhân, vậy ta có cao lên hay không?

Mục Lương nghe thấy vậy thì liền quét mắt nhìn cô gái Ma Cà Rồng từ đầu đến chân, chiều cao không có thay đổi, thế nhưng vóc dáng lại xinh đẹp hơn nhiều.

- Không có cao lên.

Anh nói đúng sự thật.

- Hả, không cao lên sao....?

Hy Bối Kỳ thất vọng mà kéo dài âm thanh ra.

Mục Lương cười cười an ủi nói:

- Bây giờ, ngươi đã cao đủ rồi.

- Không đủ, ta muốn cao đến hai mét.

Hi Bối Kỳ giơ tay lên xoa đỉnh đầu và giơ tay ra dấu.

- Ha ha ha~~~

Mục Lương cười vang lên:

- Cao như thế, thì không thể gả ra ngoài được đâu, không có ai muốn.

- Hả, sẽ như thế sao?

Hi Bối Kỳ chớp chớp đôi mắt màu vàng xinh đẹp.

- Ừm... không nói trước được.

Mục Lương khẽ mỉm cười.

Anh mới nhớ đến đây không phải là đang ở Trái đất, người đàn ông không thể nhìn mà đối đãi với thế giới này giống như kiếp trước.

Hi Bối Kỳ lộ ra ánh mắt mong đợi hỏi:

- Vậy người sẽ thích phụ nữ cao hơn mình không?

Mục Lương thản nhiên gật đầu, giọng nói ôn hòa:

- Đương nhiên, chỉ cần thích một người, chiều cao có như thế nào thì cũng đều là mây trôi.

- Vậy thì tốt.

Đôi mắt màu vàng xinh đẹp của Hi Bối Kỳ sáng lên, trong não đã bổ sung những ngày tháng sinh sống vui vẻ của bản thân cao hai mét và Mục Lương.

Mục Lương lại ôn nhu nói:

- Nhưng yên tâm, trừ phi ngươi là gien đột biến, nếu không thì cũng sẽ không cao đến hai mét.

- Đột biến gien là gì, ta có thể làm được không?

Vẻ mặt ngạc nhiên của Hi Bối Kỳ hỏi.

- Đừng nghĩ nữa, không làm được đâu.

Mục Lương nhéo vào khuôn mặt của cô gái Ma Cà Rồng, au ủi:

- Chiều cao hiện tại của ngươi đã rất thích hợp rồi, không cần phải cao thêm nữa.

- Thật vậy sao?

Hi Bối Kỳ nghiêng đầu.

- Ừm, thật đó.

Mục Lương giả vờ chân thành nói.

- Vậy thì tốt.

Hi Bối Kỳ mỉm cười ngọt ngào, trong đầu lại bổ sung dáng vẻ chim nhỏ của bản thân dựa vào người.

Anh lại bảo thêm một câu:

- Lui xuống nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, ôm ấp tâm tư khác mà rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận