Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1618: Ngươi Dường Như Không Hề Lo Lắng Chút Nào

Đạp đạp đạp ~~~

Tiếng bước chân thanh thúy từ phía ngoài nhà ăn truyền tới, Hồ Tiên mang giày cao gót, lắc lư đi vào nhà ăn.

- Thơm quá, là mùi lẩu.

Cô vừa đi vào nhà ăn, con ngươi màu đỏ rực bị một bàn đầy thức ăn hấp dẫn.

- Hôm nay về trễ rồi.

Mục Lương rõ ràng nói.

- Trên đường có việc nên ta bị trễ.

Hồ Tiên quay đầu nhìn về phía sau:

- Mau vào đi.

- Ai vậy?

Trong lòng Nguyệt Thấm Lan lộp bộp một tiếng, trong lòng cô có một loại dự cảm xấu.

Đạp đạp đạp ~~~

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Tố Cẩm đi ra từ phía sau Hồ Tiên, an tĩnh đứng ở cửa phòng ăn. Sau khi cô đi ra từ rạp chiếu phim, Nguyệt Thấm Lan vẫn không trở về, đợi mãi vẫn không chờ được cô gái ưu nhã tới kiểm tra công việc của cô.

-....

Nguyệt Thấm Lan im lặng, như vậy cũng có thể trở về?

- Tố Cẩm à, mau ngồi đi.

Chân mày Mục Lương hơi nhăn, âm thầm liếc mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan.

- Được.

Tố Cẩm liếc mắt nhìn Nguyệt Thấm Lan, cất bước ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tùy ý hỏi:

- Chị Thấm Lam, công việc buổi chiều nhiều vậy sao?

- Ta rất vội, bận đến nỗi quên mất ngươi vẫn còn ở Phố Buôn Bán, thật xin lỗi.

Sắc mặt Nguyệt Thấm Lan không thay đổi, nói.

- Không sao, công việc quan trọng hơn.

Tố Cẩm quan tâm cười nói. Đôi con ngươi của Mục Lương lóe lên, dường như anh đã hiểu ra điều gì.

Đều là sự tranh đấu của mấy người phụ nữ, chỉ cần không quá phận, ví dụ như làm nguy hiểm đến tính mạng hay danh dự... Thì anh cũng sẽ không đi ngăn cản, chỉ ở bên cạnh xem cuộc vui thôi.

- Ta đói bụng rồi, có thể ăn chưa?

Âm thanh mị hoặc của Hồ Tiên vang lên. Cô kiểm tra hết rạp chiếu phim, liền mang theo Tố Cẩm cùng trở về.

- Ăn đi.

Mục Lương cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bỏ thả vào nồi lẩu.

Nước trong nồi sóng sánh, miếng thịt bên trong nước súp cay cuốn vài vòng, màu đỏ tươi rất nhanh được thay thế bằng màu thịt chín.

Ừng ực~~~

Mọi người không chờ đợi thêm, dồn dập cầm đũa lên cho thức ăn yêu thích vào nồi nước súp cay. Tố Cẩm vừa mới bắt đầu còn có chút câu nệ, học theo bộ dạng của mọi người, gắp miếng thịt bỏ vào trong nồi. Nguyệt Thấm Lan vì xấu hổ nên lên tiếng nhắc nhở:

- Đừng thả lỏng đũa, nếu không miếng thịt này ngươi không ăn được đâu.

- Được.

Tố Cẩm nhẹ giọng đáp lại, mặc dù không biết rõ lời này của Nguyệt Thấm Lan là có ý gì. Cho đến khi cô trượt tay một cái, miếng thịt bị rơi xuống, Nguyệt Phi Nhan ngồi đối diện nhanh chóng gắp lên, chấm vào nước chấm rồi cho vào miệng.

- Ngươi hiểu chưa?

Khóe môi Nguyệt Thấm Lan nhếch lên.

-.Hiểu rồi.

Tố Cẩm dở khóc dở cười, lập tức nghiêm túc lại, mỗi một nhúng thức ăn đều như một lần nghênh chiến địch.

- Ăn thật ngon ~~~

Vưu Phi Nhi phồng miệng lên, thổi miếng thịt trên đũa, sau đó chấm vào nước chấm và nhét vào miệng. Tố Cẩm đồng ý gật đầu, lia đũa không ngừng, khay thịt và rau xanh trước mặt càng ngày càng ít.

- Ba Phù, mang tiếp thịt tới đây.

Mục Lương ôn hòa lên tiếng.

- Dạ.

Ba Phù xoay người đi vào phòng bếp.

Mục Lương nghiêng đầu hỏi:

- Đúng rồi, Trần Không gần đây thế nào?

Trần Không là Ma Pháp Sư hệ Không Gian được chiêu mộ tới, Mục Lương từng gặp qua hắn ở thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Còn chưa tìm được giáo viên có thể dạy hắn, sở dĩ trước đó hắn vào trường học Ma Pháp Sư là để học tập cơ sở tri thức ma pháp.

Mục Lương nhíu mày, hỏi:

- Chiêu mộ Ma Pháp Sư hệ Không Gian không cần cấp cao quá thì sao?

Nguyệt Thấm Lan nhún vai, bất đắc dĩ nói:

- Rất khó, Ma Pháp Sư hệ Không Gian vốn dĩ rất ít, cao cấp lại càng ít hơn, người nguyện ý tĩnh tâm xuống làm giáo viên lại càng ít đến đáng thương.

- Đó là một vấn đề.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Nguyệt Thấm Lan đề nghị:

- Buổi đấu giá ngày mai bắt đầu, có thể hỏi những quý tộc và Vương Thất kia, có lẽ sẽ thu được gì đó.

Người tham dự buổi đấu giá ngày mai có không ít người là vương thất quý tộc và phú thương, mạng giao thiệp quan hệ rất rộng.

- Cũng được.

Mục Lương gật đầu đồng ý.

Tố Cẩm yên tĩnh lắng nghe, không mở miệng hỏi gì.

Tiểu hầu gái bưng khay rau xanh vàd thịt đã được thái trở lại, nồi lẩu lần thứ hai khuấy động. Một bữa lẩu ăn hai tiếng mới kết thúc, đám người đều không ăn nổi nữa.

- Ta ăn no lắm rồi, không nổi được nữa, ta muốn một chén trà tiêu hóa.

Nguyệt Phi Nhan nấc cụt nhìn về phía cô hầu gái nhỏ.

- Ta đi chuẩn bị Trà Tinh Thần.

Tiểu Tử khôn khéo nói. Không lâu sau, cô bé bưng trà nóng tới, mỗi người một ly.

- Ta về thư phòng đây.

Mục Lương uống xong trà liền đứng lên, cất bước đi về phía thư phòng.

Tố Cẩm liền vội vàng đứng lên đuổi theo, thanh thúy hỏi:

- Mục Lương, ngài có thể dạy ta thư pháp không?

- Có thể.

Mục Lương dừng bước lại. Hai mắt của Tố Cẩm càng thêm sáng. Nguyệt Thấm Lan chép miệng, trong lòng thầm than một tiếng.

- Chị Thấm Lam, đây là sao?

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên lộ ý cười, đưa tay khoác vai Nguyệt Thấm Lan.

- Không có gì.

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu một cái.

- Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì.

Đôi tai hồ ly của Hồ Tiên run lên, giọng lại tràn đầy thờ ơ. Nguyệt Thấm Lan nhìn cô gái tai hồ ly, kinh ngạc nói:

- Ngươi dường như không hề lo lắng chút nào.

- Có gì mà phải lo lắng, Mục Lương cũng không phải là loại người tùy tiện.

Hồ Tiên nhún vai.

- Ừ nhỉ, ngài ấy không phải là loại người tùy tiện.

Khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, cô đang nhớ lại những chuyện xảy ra trong thư phòng.

- Cái gì? Dường như giữa hai người có rất nhiều chuyện đấy.

Đôi mắt đẹp của Hồ Tiên híp lại, hứng thú tới gần Nguyệt Thấm Lan. Cô ấy dùng đuôi hồ ly nâng cằm cô.

- Không có gì đâu, ta đang bận.

Nguyệt Thấm Lan đứng lên, cô bước nhanh ra ngoài như đang chạy trốn, thiếu chút nữa vẻ ưu nhã trên người không duy trì được.

…………

Tại thư phòng bên trong cung điện, Mục Lương đang ngồi trên long ỷ, phất tay thu một thứ gì đó trên mặt bàn vào không gian tùy thân, lúc này trước mặt anh chỉ còn lại giấy bút.

- Ngồi đi.

Sau đó, anh nhìn về phía Tố Cẩm vừa theo mình vào thư phòng, đưa tay chỉ về phía chiếc ghế trống ngay phía đối diện.

- Được.

Tố Cẩm mím môi, cô đưa mắt nhìn chiếc ghế không bên cạnh Mục Lương, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống vị trí đối diện anh, giữa hai người chỉ cách một cái bàn công tác.

Mục Lương mở trang giấy trên bàn ra, đặt ngay vị trí trung tâm bàn, sau đó chuẩn bị mài mực.

- Ta đến giúp ngươi.

Tố Cẩm vươn tay, sau đó cô rất tự nhiên nhận lấy tảng đá mài mực.

- Được.

Mục Lương không từ chối, anh đưa đá mài mực cho cô.

Đá mài mực được làm bằng bột than và thuốc màu đen… cho nên chất lượng chẳng tốt lắm, có điều vẫn miễn cưỡng có thể sử dụng được.

Tố Cẩm đổ một chút nước vào nghiên mực, sau đó bắt đầu dùng đá mài mực đảo quanh nước trong nghiên mực.

Vẻ mặt Mục Lương đầy lạnh nhạt, anh ngồi lẳng lặng nhìn nước trong nghiên mực dần chuyển thành màu đen.

- Cần phải thay đổi mực thôi.

Anh nhẹ giọng tự nói, sau đó nghĩ tới đống bụi than ở đáy nồi, lại nghĩ tới những tài liệu chế mực khác, kết hợp hai thứ này chắc sẽ thích hợp.

Tố Cẩm rất nghiêm túc mài mực, động tác tao nhã tự nhiên chứ không hề có ý ra vẻ.

- Được rồi.

Mục Lương ôn hòa nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận