Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1593: Dạo Gần Đây Bắt Quá Nhiều Người, Ngục Giam Đã Không Đủ Chỗ Chứa Nữa

Hai người ra cửa, đi về phía khu Trung Ương.

Dụ Tử quay đầu dặn dò:

- Tiếu Tiếu à, đến học viện mới phải nghe lời lão sư, không được tùy hứng cũng không được đánh nhau, biết không?

- Mẹ, ta biết rồi.

Trình Tiếu gật đầu lia lịa.

- Ừ, nhà ăn ở Học Viện là miễn phí, ngươi đừng kén ăn, ăn no là được.

Dụ Tử tiếp tục dặn dò.

- Ta biết.

Trình Tiếu nhỏ giọng đáp ứng.

Hai mẹ con vừa đi vừa tán gẫu, mặc dù không muốn nhưng cả hai đã đi tới bên ngoài Học Viện Ma Pháp Sư.

- Mẹ, đến nơi rồi.

Trình Tiếu trong trẻo nói.

Dụ Tử nhìn bức tường của Học Viện Ma Pháp, nói:

- Ta đưa ngươi vào.

Cô hỗ trợ đẩy rương hành lý, cất bước muốn đi vào Học Viện.

Người gác cổng trước cửa Học Viện Ma Pháp giơ tay ngăn cản:

- Không phải học sinh và lão sư thì không được phép tiến vào.

- A, không thể tiến vào sao.

Dụ Tử ngạc nhiên nói.

Trình Tiếu kéo tay của mẹ, ngoan ngoãn nói:

- Mẹ, chỉ có thể đưa tới đây thôi.

- Ai, không biết lúc nào mới có thể gặp lại ngươi.

Dụ Tử xoa đầu con gái.

- Mẹ, ta sẽ rất nhớ ngươi.

Trình Tiếu ôm mẹ, nũng nịu cọ đầu vào người đối phương.

Dụ Tử nhỏ nhẹ nói:

- Mau vào đi, thời gian không còn sớm, coi chừng vào trễ.

- Vâng, gặp lại mẹ sau.

Trình Tiếu kéo rương hành lý rồi chậm rãi đi tới trước.

- Đi thôi.

Dụ Tử vẫy tay.

Trình Tiếu đi tới trước cổng chính Học Viện nhưng lại bị người gác cổng ngăn lại.

- Mời xuất trình thư thông báo.

Người gác cổng bình tĩnh nói.

- Đây ạ.

Trình Tiếu vội vàng lấy thư thông báo đưa cho người gác cổng.

Người gác cổng lấy ra một tờ danh sách rồi dò tìm tên của Trình Tiếu, tiếp theo lại đối chiếu số thẻ căn cước, sau khi xác định không sai thì mới trả lại thư thông báo.

- Được, có thể đi vào.

Người gác cổng tránh sang một bên.

- Vâng.

Trình Tiếu quay đầu nhìn phía sau lưng, mẹ nàng vẫn còn đứng ở cách đó không xa, giơ tay vẫy thật mạnh, hô:

- Mẹ, mau trở về đi!

- Biết rồi.

Dụ Tử hít một hơi thật sâu, dõi mắt nhìn con gái đi vào học viện, lúc này mới xoay người rời đi.

Lúc đầu cảm xúc của Trình Tiếu không cao, nhưng sau khi đi vào học viện thì chẳng mấy chốc đã bị sự vật khác hấp dẫn lực chú ý.

- Các tân sinh mau tới đây báo tin.

Có người hô một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Trình Tiếu.

Cô bé quay đầu nhìn lại thì thấy một người quen thuộc.

- Lão sư Y Lệ Y?

Đôi mắt đẹp của Trình Tiếu sáng lên, cô kéo rương hành lý chạy tới.

- Trước tiên phải điền vào bảng đăng kí đã.

Y Lệ Y gật đầu chào lại, tiếp theo lấy đơn đăng ký nhập học đưa cho Trình Tiếu.

Trình Tiếu tiếp nhận bảng đăng kí, vừa nhìn vừa hỏi:

- Lão sư, sau này ngươi có dạy chúng ta không?

- Ta chỉ dạy các ngươi biết chữ thôi, mỗi ngày chỉ có một tiết học.

Y Lệ Y thanh thúy đáp.

Ở đây là Học Viện Ma Pháp, chủ yếu là dạy kiến thức về ma pháp, biết chữ chỉ là môn phụ.

- Vâng, ta rất vui vì có thể gặp lại lão sư.

Trình Tiếu hưng phấn nói.

Y Lệ Y nở nụ cười, thanh thúy nói:

- Ngươi vẫn luôn học tập rất tốt, học ma pháp chắc sẽ không khó với ngươi, ta chờ mong thấy ngươi trở thành Ma Pháp Sư.

- Ta sẽ cố gắng.

Trình Tiếu gật đầu lia lịa, đưa lại bảng đăng kí cho Y Lệ Y.

- Tốt, ngươi sẽ ở ký túc xá 304.

Sau khi Y Lệ Y đăng ký tin tức, nàng ngước mắt nói:

- Ngươi đi đến ký túc xá dọn dẹp đồ đạc, tiếp đó đi một vòng học viện, làm quen cảnh vật xung quanh.

- Vâng, hẹn gặp lại lão sư.

Trình Tiếu hưng phấn gật đầu, sau đó kéo rương hành lý đi đến ký túc xá.

Trên đường đi cô gặp những người khác, ai nấy đều tò mò nhìn cô.

- Tại sao mọi người đều nhìn ta như vậy?

Trình Tiếu nhỏ giọng thầm thì một câu.

Cô tìm được tòa nhà ký túc xá, nâng rương hành lý lên tới lầu ba, căn cứ vào bảng số phòng tìm được phòng 304.

- A, đã có người vào ở rồi.

Trình Tiếu đi vào ký túc xá, nhìn thấy giường chiếu bên trong đã có đệm chăn.

Cô tìm một cái giường trống và bắt đầu dọn dẹp hành lý, bày đồ rửa mặt ra, những thứ khác thì cất vào ngăn tủ.

- Giải quyết xong.

Cô bé hài lòng phủi tay rồi xoay người ra ngoài tản bộ.

………….

Cộp cộp cộp ~

Hồ Tiên đẩy cửa thư phòng rồi uốn éo đi vào, đúng lúc Mục Lương vừa ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Mục Lương, ngươi đang làm gì đấy?

Hồ Tiên cười quyến rũ hỏi.

- Kịch bản mới.

Mục Lương nói rồi thả bút chì trong tay xuống, đưa tay nhìn về phía cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên đi lên trước và đặt tay mình lên bàn tay của anh, sau đó bị đối phương nhẹ nhàng kéo vào lòng.

- Hôm nay có chuyện gì vậy?

Mục Lương dịu dàng hỏi.

- Không phải chuyện to tát gì, chỉ là dạo gần đây càng ngày càng có nhiều người tới gây chuyện ở Phố Buôn Bán.

Hồ Tiên vươn tay vuốt ve cằm của Mục Lương, đôi mắt đẹp lóe sáng.

Đã có rất nhiều người biết về sự tồn tại của thành Huyền Vũ, đặc biệt là Phố Buôn Bán phồn hoa, đây là nơi khiến rất nhiều người đỏ mắt và tò mò, trong đó có hải tặc.

Nếu đã là hải tặc, như vậy trên người chắc chắn sẽ có vấn đề, dù nhiều hay ít.

Phần lớn hải tặc đều có tính khí không tốt, một lời không hợp là lập tức ra tay, chuyện này khiến Phố Buôn Bán xuất hiện một chút hỗn loạn nho nhỏ.

- Bảo Cầm Vũ phái người tăng cường tuần tra, tuyên truyền pháp luật pháp quy nhiều hơn và gia tăng cường độ trừng phạt.

Mục Lương đưa ra phương án giải quyết.

- Ừ, ta đã phân phó người đi làm rồi.

Hồ Tiên ưu nhã gật đầu.

Trán cô dán vào trán của Mục Lương, chóp mũi hai người chạm nhau, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển nói:

- Nhưng vẫn còn có một vấn đề khác.

- Vấn đề gì?

Cổ họng của Mục Lương co giật, trong lòng cười mắng một câu hồ ly tinh.

Ở khoảng cách này anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô gái đuôi hồ ly, còn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ rực xinh đẹp cùng với hàng mi cong không ngừng run rẩy.

Hồ Tiên ngả người ra sau trốn, cười quyến rũ nói:

- Dạo gần đây bắt quá nhiều người, Ngục Giam đã không đủ chỗ chứa nữa.

- Bắt bao nhiêu người rồi?

Đáy mắt của Mục Lương thoáng qua một tia tiếc nuối, hai tay vòng lấy eo của cô gái đuôi hồ ly.

Hồ Tiên thanh thúy nói:

- Hơn năm trăm người, cộng thêm đám người bị bắt trước đó đã đủ lấp đầy Ngục Giam.

- Đây là một vấn đề.

Mục Lương chậm rãi gật đầu.

Anh suy nghĩ một chút, khóe môi nhấc lên, nói:

- Vậy xây Ngục Giam lớn hơn nữa thì tốt rồi.

- Ngươi quyết định là được.

Hồ Tiên nở một nụ cười yêu mị.

- Ta vốn định trộm lười biếng một ngày, không ngờ lại phải đi ra ngoài.

Mục Lương không khỏi ngáp một cái.

Mấy ngày nay, anh đi lại khắp nơi, hết đi thành Tát Luận rồi lại đi Ngoại Thành, giải quyết rất nhiều vấn đề mà chỉ mình hắn có thể giải quyết.

- Ta đưa ngươi đi.

Hồ Tiên nói rồi đứng lên.

- Như thế cũng được.

Mục Lương vòng tay ôm eo của Hồ Tiên, cất bước rời đi thư phòng.

Hai người rời đi cung điện, bay trên không về phía Ngục Giam ở Ngoại Thành.

Vù vù vù ~~~

Không lâu sau đó, không khí dần dần trở nên lạnh lẽo, trong tầm mắt là một mảnh trắng xoá.

Ngục Giam vẫn nằm ở trong lãnh địa của Băng Minh Xà, ở đây không có bốn mùa, chỉ có mùa đông lạnh giá.

- Đến rồi.

Mục Lương thấy được Ngục Giam, mang theo Hồ Tiên từ trên trời giáng xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận