Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1106: Hoa Sương Mê Tiến Hoá Cấp 9

Đạp đạp đạp…

Diêu Nhi đi vào thiên điện, ngây thơ nói:

- Đại nhân, hắn đang nói dối.

- Khanh khách, lời nói dối đã bị vạch trần nhanh như vậy.

Hồ Tiên không nhịn được cười ra một tiếng. Bạch Trạch đen mặt nói:

- Con bé chỉ là một đứa trẻ, con bé thì hiểu chuyện gì chứ?

Mục Lương nâng tay lên xoa xoa đầu Diêu Nhi, lạnh nhạt nói:

- Diêu Nhi có thể nhìn thấu những lời nói dối, đây là năng lực thức tỉnh của em ấy.

- …

Vẻ mặt Bạch Trạch lập tức trở nên cứng đờ.

Hồ Tiên quyến rũ đề nghị:

- Mục Lương, không cần hỏi nữa, cứ trực tiếp một đao chém chết là xong, chúng ta cũng đỡ phải lãng phí thời gian với hắn.

- Ừm, đúng là bớt được một việc.

Mục Lương gật đầu.

Anh lật tay một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh dao xương cốt, lưỡi dao lóe ra tia sáng lạnh, hiển nhiên đây không phải một con dao xương bình thường.

- Đừng, có chuyện gì cứ nói, ta vẫn rất có giá trị.

Bạch Trạch gấp giọng cầu xin tha thứ, vẻ mặt tối tăm của hắn nhuốm đầy sợ hãi.

Mục Lương ngước mắt lên, hờ hững nói:

- Ngươi nói xem, ngươi có giá trị gì?

- Ta…

Sắc mặt Bạch Trạch liên tục biến hóa, hắn đang nghĩ đến giá trị của mình, phải chứng tỏ được giá trị thì mới giữ được mạng sống.

Hắn kiên trì nói:

- Ta có rất nhiều tinh hạch hung thú, tất cả đều có thể cho các ngươi.

- Vậy sao? Có bao nhiêu?

Mục Lương cảm thấy hứng thú hỏi.

Bạch Trạch gấp giọng nói:

- Có rất nhiều, rất nhiều, có thể đổi được năm sáu mươi ngàn đồng Huyền Vũ.

Mục Lương nghe vậy nghiêng đầu nhìn cô hầu gái nhỏ.

- Hắn không nói dối.

Diêu Nhi ngoan ngoãn lắc đầu.

Mục Lương dùng đao xương nâng Bạch Trạch lên, lạnh giọng hỏi:

- Tinh hạch hung thú ở nơi nào?

- Ở trong bảo khố thành Trạch…

Bạch Trạch cố gắng nói, sự lạnh lẽo của đao xương làm tim hắn đập nhanh lên.

- Ở trong bảo khố thành Trạch sao? Vậy ta dẫn người tới đó lấy là được.

Hồ Tiên cười lộ lúm đồng tiền như hoa nói:

- Có ngươi hay không có cũng vậy, cho nên chúng ta vẫn có thể giết ngươi.

………..

Hậu hoa viên.

Mục Lương đi đến một góc trong hoa viên, nơi đó là khu vực sinh sống của Hoa Sương Mê.

Hình như cảm nhận được sự xuất hiện của chủ nhân, phiến lá của Hoa Sương Mê bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.

Hoa Sương Mê màu đen cao hơn sáu mét, đóa hoa đen tuyền to hơn hai mét đã hoàn toàn nở rộ.

- Nếu ngươi muốn tiếp tục tiến hóa thì không thể ở lại đây được nữa.

Mục Lương nhỏ giọng lầm bầm.

Nếu tiến hoá Hoa Sương Mê đến cấp 9 thì thiên phú bị động của nó cũng sẽ được thăng cấp, có thể khiến cho tất cả mọi người trên khu vực Trung Ương rơi vào trạng thái hôn mê.

Anh dự định tiến hoá Hoa Sương Mê đến cấp 9, lại dùng năng lực vừa thăng cấp đó để đối phó Đại trưởng lão thành Tương Lai.

Mục Lương hơi chuyển động suy nghĩ, mặt đất trồng Hoa Sương Mê tách ra, cả cây Hoa Sương Mê mang theo bùn đất bay lên không trung.

Anh mang theo Hoa Sương Mê rời khỏi hậu hoa viên, bay về phía Ngoại Thành.

Không lâu sau đó, Mục Lương đáp xuống khu vực không người ở Ngoại Thành.

- Sau này ngươi sẽ sống ở đây.

Mục Lương nhấc chân lên rồi nhẹ nhàng giẫm một cái.

Mặt đất trước mặt lập tức tách ra, tiếp đó anh vận dụng năng lực trồng Hoa Sương Mê xuống đất một lần nữa.

Anh giơ tay lên, nguyên tố nước bắt đầu ngưng kết, hóa thành dòng nước tưới ướt mặt đất xung quanh Hoa Sương Mê.

Đóa hoa màu đen của Hoa Sương Mê đung đưa, thiên phú bị động không còn chịu ức chế, hương hoa làm cho người ta chìm đắm lan tràn ra ngoài.

Mục Lương duỗi tay vuốt ve lá của Hoa Sương Mê, ra lệnh:

- Hệ thống, tiến hóa Hoa Sương Mê đến cấp 9.

- Keng! Cấp 5 tiến hóa đến cấp 9, khấu trừ 110,000,000 điểm tiến hóa.

- Keng! Hoa Sương Mê cấp 9 đã tiến hóa thành công.

- Keng! Có muốn kế thừa thiên phú Phấn Hoa Mộng Ảo của Hoa Sương Mê không?

Mục Lương nhướng mày, trong lòng mặc niệm một câu:

- Kế thừa.

- Keng! Phấn Hoa Mộng Ảo đang được cải tiến... Đang điều chỉnh... Hoàn tất truyền thừa.

Mục Lương rũ mắt xuống, bên trong cơ thể xuất hiện một luồng nhiệt, thân thể của mình lại được cường hóa hơn không ít.

Anh mở mắt ra, Hoa Sương Mê trước mặt còn đang tiến hóa.

Đóa hoa của Hoa Sương Mê từ kích thước hai mét dần dần tăng trưởng đến ba mươi hai mét, gốc cây cũng phát triển từ sáu mét đến chín mươi sáu mét.

Hoa của nó vẫn có màu đen tuyền, chỉ là sau khi tiến hóa thì mặt ngoài đóa hoa lại có một tầng sương mù lượn lờ như ẩn như hiện.

Cha cha cha ~~~

Sau vài tiếng vang nhẹ, Hoa Sương Mê cấp 9 lại nở thêm đóa hoa mới, bây giờ tất cả có chín đóa hoa lớn.

Mỗi đóa hoa đều có hơn hai trăm cánh hoa, xếp chồng lên nhau, tản mát ra hương vị làm cho người ta say mê.

Nhìn từ đằng xa thì những đóa hoa màu đen này còn lớn hơn cả nhà lầu, chắc chắn ai nhìn thấy cũng phải chấn động.

Hoa Sương Mê khổng lồ nhẹ nhàng lắc lư, sương mù trên đóa hoa khuếch tán ra ngoài, chẳng mấy chốc đã bao phủ bán kính hai ba cây số.

Đây là kết quả sau khi Hoa Sương Mê tận lực khống chế khả năng của mình, nếu không thì sương mù sẽ có thể bao phủ phạm vi rộng hơn nữa, thậm chí có thể bao phủ toàn bộ Ngoại Thành.

- Đây chính là Phấn Hoa Mộng Ảo sao?

Mục Lương ngưng thần cảm thụ, phát hiện sương mù xung quanh có hiệu quả gây ảo ảnh, có thể khống chế cảm quan của người hít phải nó, khiến người ta lạc lối trong sương mù.

- Thú vị đây, có lẽ Phấn Hoa Mộng Ảo này sẽ có rất nhiều công dụng.

Hai mắt của Mục Lương tỏa sáng, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Ví dụ như dùng Phấn Hoa Mộng Ảo bao phủ toàn bộ thành Huyền Vũ, những người đi vào thành Huyền Vũ mà không được phép thì sẽ bị lạc trong sương mù, không tìm được đường ra.

Có điều đây chỉ mới là suy nghĩ của Mục Lương, cần phải thử nghiệm thì mới biết được có hiệu quả hay không.

- Không biết thứ này có tác dụng với Hư Quỷ hay không…..?

Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe.

Nếu Phấn Hoa Mộng Ảo có hiệu quả đối với Hư Quỷ, như vậy sau này thành Huyền Vũ có thể chống cự thủy triều Hư Quỷ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ào ào ~~~

Trong Phấn Hoa Mộng Ảo, Hoa Sương Mê nhẹ nhàng lay động phiến lá.

- Nếu như có người xông vào đây với ý đồ không tốt thì lập tức làm đối phương bất tỉnh.

Mục Lương lo lắng có người đi nhầm vào nơi này, căn dặn thêm một câu:

- Nếu không có ác ý thì thả bọn họ đi.

Ào ào~~

Hoa Sương Mê lại đong đưa phiến lá lần nữa, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Mục Lương hài lòng gật đầu, xoay người bay lên không trung, rời đi Ngoại Thành.

Buổi chiều, phía trước Sơn Hải Quan.

Toàn bộ hàng hóa tại quảng trường đã được vận chuyển lên trên Ốc Đảo.

Cộp cộp cộp….

Thành chủ thành Thánh Dương đi tới, trầm mặt hỏi:

- Vẫn còn chưa xuất phát sao?

Lão đã chờ đợi cả buổi sáng rồi.

Bối Nhĩ Liên liếc nhìn thành chủ thành Thánh Dương, lạnh nhạt nói:

- Các hạ đừng nóng vội, chờ đến lúc chuông gõ vang ba giờ chiều thì chúng ta sẽ xuất phát.

Thành chủ thành Thánh Dương đen mặt, tiếng chuông báo hiệu một giờ vừa mới vang lên cách đây không lâu, lão còn phải đợi thêm một lúc nữa mới đến ba giờ.

- Nếu các hạ có việc gấp thì có thể tự mình đi trở về.

Tứ trưởng lão Ốc Đảo chắp tay sau lưng đi tới, lạnh lùng nhìn thành chủ thành Thánh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận