Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1896: Tốt, Nếu Đánh Thắng Được Thì Ta Sẽ Tự Ra Tay, Đánh Không Lại Sẽ Gọi Ngươi Tới



Trong cung điện, khi Mục Lương nhận được tin tức thì đã được tiểu hầu gái hầu hạ thay đổi quần áo, thoạt nhìn lên xa hoa và sang quý không gì sánh được.

- Không cần phiền toái như vậy, chỉ là gặp quốc vương Người Thú thôi.

Mục Lương bất đắc dĩ nói.

Tiểu Mật lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Không được, trước đó đại nhân Thấm Lan đã thông báo, phải mặc quần áo đẹp nhất.

- Được rồi.

Mục Lương thở dài, giơ tay để tiểu hầu gái sửa sang ống tay áo.

Cộp cộp cộp ~~~

Tiểu Tử gõ cửa thư phòng rồi đẩy cửa bước vào.

Thiếu nữ nhỏ giọng thì thầm ở bên tai Mục Lương:

- Đại nhân, đại nhân Thấm Lan đã mang khách quý trở về, bọn họ đang chờ ở trong phòng tiếp khách... Nhưng trước đó không lâu, tên Thú Vương đã buông lời cợt nhả...

Mục Lương híp mắt, lên tiếng:

- Ta biết rồi.

Anh run vạt áo, sau đó không nhanh không chậm ngồi xuống, rút một trang giấy trắng rồi cầm lấy bút máy, tiếp tục viết tiếp kịch bản còn đang dang dở.

Tiểu Tử chớp chớp đôi mắt đẹp, cô do dự một chút, không có nói chuyện mà an tĩnh lui ra ngoài.

Ngoài thư phòng, Tiểu Mật lôi kéo tay của Tiểu Tử, thấp giọng hỏi:

- Thành chủ đại nhân đang tức giận à?

Các vị khách đang chờ ở phòng tiếp khách, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Mục Lương không giống như có ý định đến đó.

Tiểu Tử lạnh mặt, nhỏ giọng nói:

- Tên Thú Vương gì đó dám buông lời đùa giỡn đại nhân Thấm Lan, thành chủ đại nhân khẳng định là tức giận rồi.

- Cái gì, tên người thú kia dám đùa giỡn đại nhân Thấm Lan!

Đôi mắt đẹp của Tiểu Mật trừng lớn, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng.

- Suỵt, nhỏ giọng một chút.

Tiểu Tử vỗ vai của Tiểu Tử.

- Không được, ta phải đi tìm Thanh Vụ.

Tiểu Mật thở phì phò nói.

- Tìm Thanh Vụ làm cái gì?

Tiểu Tử nghi ngờ hỏi.

Tiểu Mật hừ một tiếng nói:

- Hừ, cô ấy đang chuẩn bị nước trà và bánh ngọt, hiện tại ta không muốn cho bọn họ ăn.

- Đúng vậy.

Tiểu Tử nhận đồng gật đầu, giơ nắm đấm nhỏ lên cao.

Bên trong phòng tiếp khách, sau khi ngồi xuống, lực chú ý của Thú Vương dừng lại ở bức tranh chữ treo trên tường.

Hắn nhìn một hồi, đáng tiếc không có tế bào nghệ thuật, không thể thưởng thức bức tranh chữ trên tường, chỉ đơn thuần cảm thấy nó không tệ.

Nguyệt Thấm Lan híp mắt lại, thanh lãnh hỏi:

- Các hạ thích bức tranh chữ này à?

- Không nói là thích, nhưng cũng không chán ghét.

Thú Vương đáp với giọng điệu không mặn không nhạt.

- Cũng đúng, người bình thường thì không thể thưởng thức nổi.

Nguyệt Thấm Lan vô thức đặt tay lên trên bàn, phát hiện nước trà vẫn chưa bưng ra.

-...

Thú Vương yên lặng một hồi, hắn luôn cảm thấy câu nói của Nguyệt Thấm Lan có hàm ý khác.

Thống lĩnh Huyền Điểu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cô nhẫn nhịn không cười ra tiếng, rõ ràng là Nguyệt Thấm Lan đang nói móc Thú Vương.

- Ta còn có việc, mạn phép rời đi trước.

Nguyệt Thấm Lan chậm rãi đứng dậy, ưu nhã rời đi phòng tiếp khách.

Cô vừa đi, Cách Lôi Cơ Tư lạnh lùng hừ một tiếng, bất mãn nói:

- Ngay cả rượu chiêu đãi cũng không có sao?

Thống lĩnh Huyền Điểu nhớ lại lần trước khi cô và thống lĩnh Đầu Chó tới cung điện thì các tiểu hầu gái vẫn chiêu đãi trà bánh, nhưng bây giờ lại không có gì cả.

Cô lại ngồi một hồi, vẫn không có ai bưng trà bánh tới, trong lòng đã hiểu rõ.

Thống lĩnh Huyền Điểu liếc nhìn Thú Vương đang lộ ra vẻ mặt âm trầm, chỉ cầu mong một hồi nữa hắn đừng nói gì bậy bạ, lại mạo phạm người trong cung điện, lúc đó đừng nói là rượu, sợ là bọn họ đều phải bị đuổi ra thành Huyền Vũ.

Lại qua hơn mười phút, phòng tiếp khách phá lệ an tĩnh, ngoài cửa cũng không có hầu gái.

- Thú vị đấy, bọn họ chuẩn bị làm lơ chúng ta à?

Đôi mắt thú của Cách Lôi Cơ Tư lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

Thống lĩnh Huyền Điểu thấp giọng nói:

- Chắc Mục Lương các hạ có việc đang làm dở.

Cô không hy vọng Thú Vương nổi lên xung đột với thành Huyền Vũ, Người Thú cần vật tư của thành Huyền Vũ, vì để tạo dựng mối quan hệ giao dịch lâu dài, cô không thể không giải thích cho tình huống trước mắt.

- Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc à?

Cách Lôi Cơ Tư lạnh giọng hỏi.

-...

Thống lĩnh Huyền Điểu im lặng không nói lời nào.

Hai người cứ thế ngồi chờ trong phòng tiếp khách, lại nửa giờ nữa trôi qua.

Cách Lôi Cơ Tư có chút đứng ngồi không yên, trong lòng bồn chồn không thôi.

Thống lĩnh Huyền Điểu nghiêm mặt nói:

- Thú Vương đại nhân, đừng nóng giận, hãy suy nghĩ vì lợi ích của vương quốc Người Thú.

- Bọn họ rõ ràng là đang coi rẻ Người Thú chúng ta.

Cách Lôi Cơ Tư tức giận nói.

Thống lĩnh Huyền Điểu thấp giọng khuyên nhủ:

- Đại nhân đừng suy nghĩ nhiều.

Cách Lôi Cơ Tư nghiến răng nghiến lợi, trong đầu thoáng qua một ý niệm, sắc mặt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nở nụ cười lạnh lùng:

- Không phải muốn Người Thú sao, ta có thể cho hắn.

- Ngài nói vậy là có ý gì?

Thống lĩnh Huyền Điểu ngẩn người.

Cách Lôi Cơ Tư liếc nàng một cái, không có giải thích.

Bên kia, trong thư phòng.

Nguyệt Thấm Lan vùi đầu vào trong lòng Mục Lương, gương mặt hơi ửng hồng.

- Ngươi không định đi gặp bọn họ à?

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi.

Cô đi ra phòng tiếp khách và đến thư phòng, thấy Mục Lương bình chân như vại viết kịch bản, biết anh không tính toán đi gặp Thú Vương.

- Đừng nóng vội.

Mục Lương ôn hòa nói.

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thấm Lan cong cong, mỉm cười nói:

- Ngươi đang xả giận giúp ta sao?

Mục Lương mỉm cười không trả lời, vươn tay nhẹ nhàng véo má của cô gái ưu nhã.

- Ta nói có đúng không?

Nguyệt Thấm Lan chớp chớp đôi mắt màu xanh nước biển.

- Ừm.

Mục Lương khẽ đáp một tiếng.

Nguyệt Thấm Lan nghe vậy khóe môi giơ lên, tâm trạng lập tức vui vẻ.

Anh nhẹ nhàng búng trán của cô, giả vờ nghiêm túc nói:

- Lần sau lại có người dám sỗ sàng với ngươi như vậy thì phải cho ta biết ngay lập tức, nhớ chưa?

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra ý cười, hỏi:

- Thông báo ngươi rồi sau đó thế nào? Ngươi đánh hắn một trận à?

- Làm sao ngươi biết?

Mục Lương cười một tiếng, đây chính là ý tưởng chân thật trong lòng hắn.

Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:

- Tốt, nếu đánh thắng được thì ta sẽ tự ra tay, đánh không lại sẽ gọi ngươi tới.

- Ừm, cũng không tệ.

Mục Lương cười khẽ một tiếng.

Hai người trò chuyện ở thư phòng một hồi lâu, hai tiếng trôi qua nhanh chóng.

- Đi thôi, chúng ta đến gặp hắn.

Đáy mắt của Mục Lương hiện lên tia sáng lạnh lẽo, chậm rãi đứng lên và hoạt động mười ngón tay.

………..

Bên trong phòng tiếp khách.

Cách Lôi Cơ Tư mặt đen như đáy nồi, nếu như lửa giận có thể nhìn thấy thì của hắn đã sắp đột phá đến trời cao rồi.

-...

Thống lĩnh Huyền Điểu cũng yên lặng không nói, nàng đã đợi gần ba giờ, không có trà cũng không có bánh.

Ngay cả cô cũng sắp chịu không nổi, chớ đừng nhắc tới Thú Vương tính khí nóng nảy ngồi bên cạnh.

Phanh ~~~

Cách Lôi Cơ Tư nghiến răng nghiến lợi, tức giận vỗ bàn nói:

- Thành Huyền Vũ đáng chết, hoàn toàn không coi ta ra gì.

-...

Thống lĩnh Huyền Điểu khép chặt đôi môi, không có nói tiếp, nếu không thì người gặp họa có thể là bản thân.

- Tại sao ngươi không nói lời nào?

Cách Lôi Cơ Tư lạnh nhạt nhìn người bên cạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận