Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 3512: Thật Tốt, Ta Cũng Muốn Mang Thai

Hồ Tiên nhắc nhở:

- Mặc dù Mục Lương không ở đây, nhưng các người cũng không thể lười biếng.

- Không lười biếng, chúng ta bận rộn từ tối hôm qua đến bây giờ, lúc này mới trở lại nghỉ ngơi nha.

Hi Bối Kỳ bĩu môi nói.

Mấy ngày nay tân binh phải tiến hành huấn luyện ban đêm, toàn bộ hành trình cô gái Ma Cà Rồng và cô gái tóc đỏ đều túc trực tại căn cứ, bận bịu cả ngày một đêm mới kết thúc.

- Vậy là tốt rồi, ngồi xuống uống chút trà đi.

Hồ Tiên lười biếng nói.

Nguyệt Phi Nhan chớp mắt màu đỏ hỏi:

- Vậy ngươi tìm người gả đi.

Ánh mắt của cô lấp lóe, ảo tưởng chân mệnh thiên tử của mình sẽ trông như thế nào, sau đó trong đầu lại hiện ra dáng vẻ của Mục Lương.

Nguyệt Phi Nhan cảm thán nói.

Nguyệt Phi Nhan không hề nghĩ ngợi mà lập tức lắc đầu từ chối.

Hồ Tiên thuận miệng trả lời.

Hồ Tiên nhướng mày hỏi.

- Mẹ ta đâu?

Cơ thể của cô gái tóc đỏ run lên, lỗ tai nhanh chóng đỏ bừng.

- Thật tốt, ta cũng muốn mang thai, sau đó ngủ suốt ngày.

- Vẫn còn đang ngủ.

- Không muốn.

Nguyệt Phi Nhan đứng bật dậy, chạy giống như trốn về Thiên Điện.

Hồ Tiên nghe vậy liếc mắt nhìn cô một cái, quyến rũ nói:

- Mỗi ngày đều vui buồn thất thường, sau này gả cho ai chứ?

- Nghĩ đến cái gì thế?

- Không, không có gì, ta đi rửa mặt.

Hồ Tiên lười biếng lên tiếng.

Bên ngoài cung điện lại vang lên tiếng bước chân, nghe âm thanh còn không chỉ một người.

- Ừm, ta đã trở về.

Hi Bối Kỳ chớp mắt màu vàng óng, trong lòng biết cô gái tóc đỏ muốn gả cho ai, nhưng nghĩ đến thân phận của Nguyệt Thấm Lan, sợ rằng suy nghĩ của cô ấy có chút trắc trở.

Ánh mắt của Hoa Phất rơi vào trên người cô gái đuôi hồ ly, thấy đối phương có chín cái đuôi, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ bên cạnh Mục Lương lại có nữ nhân nửa người thú.

Hồ Tiên cảm thán nói. ‌

Tay nhỏ của Hi Bối Kỳ nắm chặt, theo Mục Lương tới gần, khí tức trên người hắn đánh về phía lỗ mũi của cô, tâm tư yên lặng đã lâu lại bắt đầu gây rối bất an.

Đám người Tiểu Tử ngoan ngoãn hành lễ, sau đó đều vội vàng đi chuẩn bị thức ăn và nước trà.

- Bệ hạ vạn an.

- Cộp cộp cộp -

Mục Lương dịu dàng mở miệng, bước nhanh tới trước ghế sô pha.

Phía sau hắn, Ly Nguyệt nắm tay Khương Na, theo sau nữa là bốn người Di Tang và Hoa Phất.

Di Tang chớp mắt thú, quan sát hoàn cảnh cung điện, trong lòng thán phục cuộc sống hiện tại của nhân tộc tốt hơn nhiều so với trước đây.

- Là ai đã trở về vậy?

Hồ Tiên được Tiểu Tử đỡ ngồi dậy.

- Ngươi đã trở về rồi.

Khi bóng dáng của Mục Lương đi vào chính sảnh cung điện, cô gái đuôi hồ ly sửng sốt một chút, ngay sau đó vẻ vui mừng tràn đầy gương mặt.

Mục Lương nhìn bụng của cô gái đuôi hồ ly, dịu dàng nói:

- Bụng lớn hơn rồi.

- Còn ba tháng nữa là con của chúng ta sẽ ra đời.

Trên mặt Hồ Tiên mang theo nụ cười hiền hoà.

- Thật khiến cho người ta chờ mong.

Mục Lương cảm thán lên tiếng.

- Ngươi vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi một chút đi.

Hồ Tiên giơ tay lên, phất qua lông mày của Mục Lương.

Mục Lương mỉm cười lắc đầu, dịu dàng nói:

- Không phải...

- Di Tang là tổ gia gia của cô.

Ly Nguyệt nhìn về phía Di Tang, mỉm cười nói:

- Cô là ai?

Cô tò mò hỏi:

Trên mặt Hồ Tiên lộ ra vẻ hiểu rõ, ánh mắt rơi vào trên người Khương Na.

- Đồng bọn mới à?

Cô quyến rũ hỏi.

Ly Nguyệt gật đầu một cái, giới thiệu từng người một:

- Ừm, đây là Di Tang, Áo Ba, Hoa Phất, Khang Phúc, Khương Na, sau này bọn họ sẽ phụ trách kế hoạch chăn thả.

- Bọn họ phụ trách kế hoạch chăn thả à?

Hồ Tiên hơi nhướng mày.

Ly Nguyệt giải thích:

- Bọn họ đều là người của Mục Thú Tộc, trời sinh có thể ngự thú, phụ trách kế hoạch chăn thả thích hợp nhất.

- Thì ra là thế.

Lúc này Hồ Tiên mới nhìn về phía Ly Nguyệt và những người sau lưng.

Mục Lương gật đầu một cái, đứng dậy đi về phía Thiên Điện nghỉ ngơi của Nguyệt Thấm Lan.

- Tốt.

Hồ Tiên mị ‌ thanh nói.

- Vậy ngươi đi thăm chị Thấm Lan đi, có lẽ cô ấy đã tỉnh rồi.

- Ta không mệt, chúng ta trở về bằng Cửa Không Gian Truyền Tống.

Di Tang vội vàng giải thích, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô gái đuôi hồ ly.

Cô ta rất xinh đẹp, còn là người phụ nữ của Mục Lương, hắn không dám nhìn thẳng đối phương, cho rằng đây là một loại khinh nhờn.

Ly Nguyệt cũng không nói giỡn, nghiêm túc giới thiệu thân phận của Khương Na.

- Khương Na, tên thật là dễ nghe, sau này sẽ ở lại cung điện sinh hoạt à?

Hồ Tiên mỉm cười hỏi.

Cô thấy tiểu cô nương này tuổi tác không lớn, hẳn là sẽ không cần phải đi đến đại lục cũ sinh hoạt.

- Ta muốn theo tổ gia gia.

Khương Na cố chấp nói.

- Nghe lời, ngươi ở lại chỗ này vô cùng tốt.

Di Tang nghiêm mặt nói.

Hắn biết mình phải đi nơi khác làm việc, Khương Na ở với mình không quá thích hợp, ở lại cung điện là tốt nhất.

- Không muốn.

Khương Na cố chấp lắc đầu.

- Không vội, chờ sau này hãy nói.

Ly Nguyệt dịu dàng trấn an.

Khương Na không nói lời nào, run run ôm chặt chân Di Tang.

- Nếu như ở lại cung điện thì có thể làm tiểu hầu gái.

Hồ Tiên nói xong nhìn về phía cô gái tóc trắng.

Ly Nguyệt nhún vai, nhẹ giọng nói:

- Nhìn xem ý muốn của cô ấy như thế nào, dù sao chắc chắn sẽ không làm cô bị đói.

- Cũng đúng, đều là người có tay có chân.

Hồ Tiên ưu nhã cười một tiếng, bưng trà nóng lên nhấp một miếng.

❀❀❀

Trong Thiên Điện, Nguyệt Thấm Lan vẫn đang ngủ say với tư thế nằm thẳng, chiếc gối mềm mại bọc nửa đầu của cô lại.

Hô hấp của cô đều đặn, trên người đang đắp thảm bông mỏng, được chế thành từ sợi bông do vương quốc Huyền Vũ trồng trọt.

Ở vương quốc Huyền Vũ, ngoại trừ vải lanh ra thì vải bông là được hoan nghênh nhất, nhưng mà giá cả sẽ đắt hơn chút so với vải lanh.

- Phù phù -

Nữ nhân ngủ say, không phát hiện trong phòng nhiều thêm một người.

Mục Lương nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cô gái ưu nhã, trên mặt hiện lên vẻ tình cảm, hai tháng không gặp, cô ấy vẫn là xinh đẹp như trước.

Hắn ngồi xuống bên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của nữ nhân.

- Ngô -

Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan run lên một cái, ngay sau đó đôi mắt đẹp mở ra, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất, bởi vì cô cảm nhận được khí tức quen thuộc.

- Mục Lương!

Ánh mắt của cô hội tụ, thấy được người đàn ông mà mình ngày nhớ đêm mong.

- Ừm, ta đã về rồi.

Mục Lương dịu dàng mở miệng.

Nguyệt Thấm Lan ngồi dậy, gắt giọng:

- Vô thanh vô tức xuất hiện dọa ta một hồi, còn tưởng rằng ai đó xâm nhập vào tận đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận