Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 762: Có Chút Kỳ Lạ



Cao tầng Vũ thị đồng loạt nhìn phía anh em họ Vũ, sắc mặt bọn họ chỉ đều là không hài lòng.

-...

Trong lòng Vũ Mộng và Vũ Điền căng thẳng, có loại dự cảm khiếp sợ.

- Giết bọn họ, có thể dẹp được cơn giận của Thành Huyền Vũ không?

Cao tầng còn lại Vũ thị đề nghị.

Vũ Điền trừng lớn đôi mắt phiếm hồng, kinh sợ lên tiếng:

- Trưởng lão, chúng ta bắt Thủy Tinh Ngư, là nhiệm vụ do gia chủ ra lệnh.

- Nếu như chấp hành nhiệm vụ cũng có sai, vậy sau này còn có ai dám đi chấp hành nhiệm vụ?

Vũ Mộng cười thảm một tiếng, đáy mắt cô ta đều tràn ngập tia châm chọc.

Sắc mặt Vũ Thạch càng thêm âm trầm.

- Hừ!

Vũ Thiết hừ lạnh lên tiếng nói:

- Chấp hành nhiệm vụ không sai, nhưng làm cho Thành Huyền Vũ biết được lai lịch của các ngươi, đưa tới mầm tai vạ, đây chính là sai lầm lớn của các ngươi.

-...

Vũ Mộng lại cười thảm một tiếng.

Dựa theo tình huống trước mắt, cô ta và anh cô ta sợ là không thể chết già.

Các cao tầng Vũ thị đều đề nghị:

- Gia chủ, hãy mang Thủy Tinh Ngư trả lại cho thành Huyền Vũ, e rằng có thể tìm được đường sống.

- Nghĩ quá đơn giản.

Vũ Thiết lạnh giọng đáp lại.

- Vậy làm sao bây giờ?

Các cao tầng Vũ thị lo sợ....

- Không chúng ta bỏ trốn, chỉ cần bảo vệ được mạng, về sau còn có thể làm lại từ đầu.

Vũ Phó đề nghị.

- Vô liêm sỉ, thành Ngự Thổ là căn cơ của gia tộc, ngươi muốn chạy trốn đi nơi nào?

Vũ Thiết trợn mắt hỏi.

- Cha, vậy ngươi nói làm sao bây giờ?

Vũ Phó quát ầm lên.

-...

Da mặt của Vũ Thiết run lên, nhìn về Vũ Thạch.

- Có chút kỳ quái.

Giọng của Vũ Thạch khàn khàn vang lên.

- Gia chủ, cái gì kỳ quái?

Có cao tầng còn lại hỏi.

- Thành Huyền Vũ vây chúng ta, lại không có công thành, cũng không có động tác tiếp theo, chuyện này rất kỳ quái.

Vũ Thạch không hiểu nói.

Vũ Thiết trầm ngâm chốc lát, sau đó mở miệng suy đoán nói:

- Gia chủ, có lẽ đối với phương đang chờ chúng ta tỏ ra thái độ.

Sau khi Vũ Thạch ngẫm nghĩ, cảm thấy trưởng lão nói rất có lý.

Lão thở sâu, thở dài nói:

- Ta đây sẽ đi qua chào hỏi.

Trước khi Vũ Thạch rời đi, nhìn hai người Vũ Mộng cùng Vũ Điền, rồi dặn dò những người khác:

- Canh giữ hai người bọn họ.

- Vâng, gia chủ yên tâm.

Vũ Phó vội vàng gật đầu.

Vũ Thạch xoay người rời khỏi Phủ Thành Chủ, đi về phía Rùa Đen ở xa xa.

Cổng thành.

Cầm Vũ đứng ở trước mặt đoàn Thành Phòng Quân, dùng tư thế trên cao nhìn xuống, làm cho dân trong thành Ngự Thổ không dám rời khỏi cổng thành nửa sụp đổ.

- Đại nhân Cầm Vũ thật oai.

Đại An Ti khen không ngớt.

Đáy mắt cô ấy còn có tia ao ước, chính mình lúc nào mới có thể có một kiện linh khí cao cấp đây!

Đạp đạp đạp...

- Thành Chủ tới!

Một người dân trong thành Ngự Thổ hô một tiếng.

- Thành Chủ Đại Nhân, nhanh cứu lấy chúng ta.

Dân chúng đều ở đây gào thét, như tìm về lòng tự tin.

- Im lặng.

Sắc mặt Vũ Thạch trầm như nước.

Lão thả ra khí tức cường giả cấp 8 cao cấp, làm cho dân chúng hò hét ầm ỉ đều yên tĩnh lại.

Đạp đạp đạp...

Vũ Thạch đi ra từ cổng thành đổ nát, khi nhìn thấy Cầm Vũ, lão bắt đầu nhíu mày, thực lực nữ nhân trước mắt mạnh ngang lão.

- Thành chủ thành Ngự Thổ?

Âm thanh của Cầm Vũ lạnh lùng hỏi.

- Là ta.

Giọng của Vũ Thạch khàn khàn đáp lại.

Trong lòng lão âm thầm suy đoán, nữ nhân trước mắt chẳng lẽ chính là Thành chủ thành Huyền Vũ?

Cầm Vũ hơi nghiêng đầu, ý bảo nói:

- Thành chủ chúng ta chờ ngươi đã rất lâu rồi.

- Ngươi không phải là thành chủ thành Huyền Vũ?

Đôi mắt của Vũ Thạch nửa hí.

- Ta chỉ là Phó Quân Trưởng thành Huyền Vũ.

Cầm Vũ thuận miệng trả lời một câu.

- Thực lực như thế lại là Phó Quân Trưởng?

Vũ Thạch cau mày, Phó Quân Trưởng lại là chức vị gì?

...............

- Đi theo ta.

Cầm Vũ liếc mắt nhìn Vũ Thạch, sau đó xoay người đi về phía Thiên Môn Lâu.

Vũ Thạch trầm mặt, cất bước đuổi kịp bước chân của Cầm Vũ, đồng thời âm thầm quan sát Thành Phòng Quân

Đôi mắt màu xám tro của lão đảo qua trên người nhóm Thành Phòng Quân, lưu ý đến trên tay quân nỏ trong bọn họ, toàn bộ đều là linh khí trung cấp.

Lão âm thầm kinh hãi, nội tình thành Huyền Vũ thật đáng sợ.

Vũ Thạch theo Cầm Vũ bước lên cầu thang, từng bước một đi lên Thiên Môn Lâu.

Hai người xuyên qua pháo đài Thiên Môn Lâu, đạp cầu thang đi lên Huyền Không Các.

Vũ Thạch ngắm nhìn bốn phía, trình độ sâm nghiêm thành Huyền Vũ khiến lão chắt lưỡi, đồng thời trong lòng lão càng thêm có chút không yên lòng, chờ một hồi gặp thành chủ thành Huyền Vũ, sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Trước quảng trường Sơn Hải Quan, không biết lúc nào xuất hiện một sân cao.

Ở trên sân gác, còn có một cái ghế rồng được làm bằng lưu ly.

Mục Lương ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, một tay chống gò má, mắt anh nhìn về phía Cầm Vũ đang dẫn theo Vũ Thạch tới gần.

Bên cạnh anh, có Nguyệt Thấm Lanvà Hồ Tiên làm bạn bên cạnh.

Tiểu hầu gái Diêu Nhi thì đứng hầu ở một bên, trên tay bưng khay, phía trên có ấm trà và chén trà trong suốt.

Dưới đài cao, mười sáu hộ vệ Trung Ương đứng thành hai hàng.

Đây là bầu không khí Mục Lương cố ý tạo nên, bắt chước Hoàng Đế triều đình kiếp trước.

Cầm Vũ cung kính hành lễ với Mục Lương, bẩm báo nói:

- Thành Chủ Đại Nhân, thành chủ thành Ngự Thổ tới.

- Ừm.

Mục Lương chậm rãi ngồi thẳng thân thể.

Anh ngước mắt xem xét Vũ Thạch, con ngươi màu đen của anh trở nên thâm thúy, khiến người ta nhìn không thấu anh đang suy nghĩ gì.

Trong lòng Vũ Thạch rùng mình lên, lông tơ quanh thân dựng đứng lên, có loại cảm giác con mồi bị thợ săn để mắt tới

- Diêu Nhi, dâng trà.

Âm thanh của Mục Lương bình tĩnh nói.

- vâng.

Diêu Nhi khéo léo đáp.

Tiểu hầu gái bưng trà, chậm rãi đi tới trước mặt Vũ Thạch, hai tay đưa ra trà nóng.

Vũ Thạch nhìn thoáng qua, yên lặng đưa tay tiếp nhận, nhìn nước trà màu xanh biếc im lặng.

- Trước uống ngụm trà, sau lại bàn chuyện tiếp.

Mục Lương nâng chung trà lên.

Anh đưa tay ra hiệu mời, sau đó thưởng thức trà nóng.

Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến sức mạnh, tiếp theo mới mở ra miệng rộng sư tử.

Khóe mắt của Vũ Thạch giật một cái, vẫn uống một ngụm trà nóng trong tay.

Đối phương nói rất rõ ràng, uống trà mới có thể tiếp tục đàm luận chuyện kế tiếp.

Lão cũng hiểu được Mục Lương không cần thiết độc chết mình, rõ ràng có thể trực tiếp dựa vào sức mạnh, hà tất phiền toái lừa lão uống một ly trà độc.

Nước trà vào bụng, con ngươi màu xám tro của Vũ Thạch sáng lên, một cỗ khí tức mát mẽ xông thẳng vào não lão, khiến ý thức lão vô cùng sảng khoái trước nay chưa từng có.

Lạch cạch...

Mục Lương buông chén trà pha lê xuống, ngước mắt bình tĩnh nói:

- Các hạ nên biết, vì sao ta đến đây!

Vũ Thạch lấy lại tinh thần, đáy mắt lão hiện lên một tia chưa thỏa mãn.

Lão bóp chặt chén trà, trầm giọng nói:

- Vì Thủy Tinh Ngư?

- Xem ra các hạ đã biết chuyện gì xảy ra.

Chân mày của Mục Lương cau lại.

Vũ Thạch ngẩng mặt lên, mỗi chữ mỗi câu chân thành nói:

- Chuyện này đều là Vũ Mộng bọn họ làm, không có quan hệ gì với thành Ngự Thổ.

Lão mang tất cả sai lầm đổ lên người anh em họ Vũ, tách khỏi quan hệ với thành Ngự Thổ.

- Đại nhân, lão ta đang nói dối.

Sắc mặt Diêu Nhi nghiêm túc nói

-??

Con ngươi của Vũ Thạch co rút lại, sắc mặt lão ác độc nhìn về phía tiểu hầu gái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận