Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Chương 1508: Thật Là Lợi Hại, Cấm Chú Hệ Thổ Cũng Không Làm Được Như Vậy

Biển bị đẩy ra gần nghìn mét, đáy biển lộ ra đầy đá ngầm lớn nhỏ, độ sâu không đủ, không có lợi cho việc neo đậu của tàu lớn.

- Không đủ sâu, vậy đào sâu hơn chút.

Mục Lương bình tĩnh tự nói.

Vừa nghĩ tới đây, đáy biển bắt đầu chìm xuống, những dải đá ngầm nhô lên đều sụp đổ thành đống đổ nát, cuối cùng đáy biển chìm xuống độ sâu gần một trăm mét. Xa xa, những thế lực vẫn lưu ý động tĩnh thành Huyền Vũ đều sợ ngây người, đây là thao tác gì?

- Quá kinh khủng, thực lực đến đâu mới có thể làm được chuyện này?

- Không nên trêu chọc, thành Huyền Vũ không phải nơi chúng ta chọc nổi!!

-.....

Mục Lương không biết bên kia xảy ra chuyện gì, tiếp tục tự mình cải tạo.

Sau khi đáy biển lún xuống, cho dù là phi thuyền vận chuyển đáp xuống ngoài khơi, cũng không mắc cạn đụng đáy. Sau khi xử lý xong đáy biển, anh lại tu sửa bờ biển.

Theo động tác phất tay của Mục Lương, những tảng đá lớn trên bờ nhô lên không trung, lộ ra lớp cát phía dưới. Những tảng đá vỡ tung trong không khí thành những viên đá vụn to bằng ngón tay cái, sau đó cùng cát đất hòa chung một chỗ.

Lại trải qua mấy lần nén lại, bờ trở nên cứng như sắt mịn, đến nỗi dù có bị tàu lớn đâm vào cũng không bị sụp xuống.

Anh dùng phương pháp tương tự để xây dựng nơi cập bến cho thuyền.

Từ trên cao nhìn xuống, bến cảng giống như một chiếc lược thẳng khổng lồ, chỉ với mười chiếc răng, nhưng có thể chứa được hàng chục con tàu lớn.

- Còn phải tăng cường các biện pháp chống va chạm.

Mục Lương lẩm bẩm một tiếng.

Anh hơi chuyển động ý nghĩ một chút, mây mù cuồn cuộn quanh thân mà ra, sương mù trùm quanh bến, do đó nếu đội thuyền không cẩn thận đụng vào, cũng có thể giảm bớt thiệt hại cho thuyền tàu.

- Như vậy chắc không sao đâu.

Mục Lương vỗ tay một cái.

Rắc...rắc... ~~~

Nước biển cuồn cuộn trở về, một lần nữa lắp đầy bến cảng, đợi khi lặng sóng, mặt biển vẫn còn cách bến vài mét.

- Trước hết như vậy đi.

Mục Lương xoay người nhìn khu đất có tường cao bao quanh, nghĩ cách sửa lại. Hai mắt hắn lóe lên, đạm nhiên mở miệng:

- Trước tiên lắp lại mặt đất.

Ầm ầm ~~~

Mặt đất lại rung lên dữ dội, cỏ dại và sỏi đá đều nhô lên khỏi mặt đất, mặt đất đầy rỗ mềm như nước, cuối cùng trở nên bằng phẳng.

Duy Lợi Á trừng lớn đôi mắt màu xanh lam sẫm, lại một lần nữa bị sợ ngây người.

Cô ngắm nhìn bốn phía một vòng, tầm mắt của cô trở nên rộng hơn, trên mặt đất không còn ổ gà nào nữa. Duy Lợi Á thở dài nói:

- Thật là lợi hại, cấm chú hệ thổ cũng không làm được như vậy.

- Cấm chú hệ thổ, rất mạnh sao?

Mễ Á hỏi.

- Chắc không lợi hại bằng thành chủ đại nhân.

Duy Lợi Á đỏ mặt nói.

Ly Nguyệt liếc thiếu nữ Hải Yêu, hai mắt hơi lóe sáng.

Ầm ầm ~~~

Mặt đất lại rung chuyển, xa xa có lưu ly hội tụ, xây xong nhà xưởng ba tầng. Tòa nhà có mười gian, chiếm diện tích gần mười vạn m².

Nửa giờ sau, cách nhà xưởng đó không xa, tám khu ký túc xá sáu tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên, mỗi một tầng có sáu phòng xép, đủ cho công nhân ở.

- Kế tiếp là nhà kho.

Mục Lương hơi chuyển động ý nghĩ một chút.

Phía bên kia của nhà xưởng, đất đá với lưu ly hòa chung một chỗ, xây xong hai mươi nhà kho hai tầng. Các tầng của các nhà kho đều được lát bằng kính thưa, có thể đóng vai trò ngăn ẩm ướt.

.....

Duy Lợi Á ngơ ngác nhìn, còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Ngắn ngủi trong một giờ, từ mảnh đất hoang cỏ dại mọc um tùm, bây giờ trở thành nhà lầu san sát, khiến người ta cảm thấy không chân thực.

- Đi thôi, ngày hôm nay làm như vậy được rồi.

Mục Lương từ trên trời bay xuống, trở lại bên cạnh đám người Ly Nguyệt.

Đợi sau khi trở về, lại phái một nhánh Thành Phòng Quân tới đóng quân, sau đó chiêu mộ công nhân, bắt đầu làm trái cây khô, mứt, tương hoa quả.

- Vâng.

Mễ Á đưa tay nhẹ nhàng đẩy Duy Lợi Á ngẩn người đang một cái, để cô ấy tỉnh táo lại lại.

Mắt Duy Lợi Á nhìn Mục Lương tràn đầy sự ngưỡng mộ sùng bái, trong lúc lơ đãng đã bị chiếm mất trái tim.

………..

Hô hô hô ~~~

Trên biển khơi mênh mông, hai chiếc phi thuyền vận chuyển khổng lồ song song đi về phía trước.

Trên phi thuyền vận chuyển bên trái, Nguyệt Phi Nhan và Hạ Lạc đứng ở đầu thuyền, trông về phía biển trước mặt.

- Tại sao chúng ta chưa đến kênh Sương Mù?

Nguyệt Phi Nhan ngáp một cái, cánh tay đặt trên lan can.

Hạ Lạc nhẹ giọng nói:

- Tính toán thời gian, chắc sắp đến nơi rồi.

Nguyệt Phi Nhan thẳng người, nghiêng đầu nói:

- Hạ Lạc, ngươi ở đây quan sát, ta đi xem bên Hi Bối Kỳ.

- Được, ngươi đi đi.

Hạ Lạc hiền hoà nói.

Thiếu nữ tóc đỏ hơi chuyển động ý nghĩ, đôi cánh khôi giáp Chu Tước dang rộng và đưa nàng đến một phi thuyền vận chuyển khác.

Trên phi thuyền vận chuyển kia, Hi Bối Kỳ đang buồn chán, nhìn thấy thiếu nữ tóc đỏ bay tới, đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Cô phất tay hỏi:

- Phi Nhan, ngươi sao lại tới đây?

Nguyệt Phi Nhan hạ cánh đáp xuống, thanh thúy nói:

- Có chút buồn chán, tới tìm ngươi tán gẫu.

Hi Bối Kỳ lộ biểu tình quả nhiên như thế, ngây thơ nói:

- Nếu chán thì có thể rèn luyện thân thể nha, đề cao thực lực.

- Ngươi làm vậy à?

Nguyệt Phi Nhan lé mắt hỏi.

- Hắc hắc, ta không nha.

Hi Bối Kỳ hơi cong đôi mày, cười lộ cặp răng hổ.

- Vậy được rồi.

Nguyệt Phi Nhan khoát tay áo.

Hi Bối Kỳ nói:

- Nhưng nếu không huấn luyện, ta cũng không biết làm gì.

- Đúng là như vậy...

Nguyệt Phi Nhan xệ mặt xuống.

Cô dẹt miệng, nhỏ giọng nói:

- Ta bắt đầu nhớ thành Huyền Vũ ~~~

Hi Bối Kỳ cắn môi dưới.

Hô hô hô ~~~

Lúc này, gió trên không trung đột nhiên mạnh hơn.

Thuyền viên cao giọng hô:

- Đại nhân, đã thấy kênh Sương Mù.

Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan nghe vậy nhìn về phía mũi tàu, cuối tầm mắt quả nhiên thấy được sương mù.

Hai người bước nhanh đến mũi thuyền, sương mù nối liền biển trời, có thể nhìn thấy tia chớp xẹt qua bầu trời.

- Ta cần phải trở về.

Nguyệt Phi Nhan trở nên nghiêm túc.

Hi Bối Kỳ đưa tay nói:

- Đi thôi, có việc thì liên hệ qua trùng cộng hưởng.

- Đã biết.

Nguyệt Phi Nhan khoát tay áo, giương cánh bay trở về phi thuyền vận chuyển của mình.

- Đội trưởng trở lại.

Hạ Lạc thấy thiếu nữ tóc đỏ trở về, âm thầm thở phào.

- Ừm.

Nguyệt Phi Nhan gật đầu một cái.

Sau khi cô hạ xuống, cao giọng hạ lệnh:

- Mọi người đều lên tinh thần, chẳng mấy chốc sẽ tiến vào bên trong, người trên boong mặc hết áo phao cứu hộ đi.

- Vâng!!

Cà đoàn cùng kêu lên đáp lại, động tác lanh lẹ hành động.

Áo phao cứu hộ, chính là y phục dùng cao su chế thành, có thể nổi lên khi rơi xuống nước và còn có thể chống sét, tuy tác dụng không lớn lắm nhưng có còn hơn không.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía kênh Sương Mù, khoác lên mình khôi giáp Chu Tước. Tốc độ về phía trước của phi thuyền vận chuyển chậm lại, đồng thời, độ cao chuyến bay được hạ xuống, vẫn duy trì vị trí cách mặt biển hai mươi mét.

Ầm ầm ~~~

Trước kênh Sương Mù, trời vẫn ầm ầm sét như mọi khi, mưa sa gió giật không ngừng.

- Mọi việc đã xong xuôi, chuẩn bị tiến vào bên trong.

Nguyệt Phi Nhan cao giọng hô to.

- Vâng!!

Phi hành đoàn lớn tiếng đáp lại, khoảnh khắc tiếp theo bị bao phủ bởi sấm sét.

Bạn cần đăng nhập để bình luận